Pair of Vintage Old School Fru
Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322885

Bình chọn: 7.00/10/288 lượt.

hông phát cáu nổi.

“Được rồi, cậu đừng nói nữa, làm cho người ta nghe lại tưởng có chuyện gì xảy ra nha!” Thang Viên kéo Viên Tiêu đang hưng phấn nhảy dựng lên kia đè trên ghế dựa, cảnh cáo: “Không được nói nữa...nếu không...”

Dù sao cậu cũng chỉ là một thiếu niên, về phương diện này không chút nhạy cảm, căn bản là không nghĩ đến, sao cô lại có thể trách móc cậu?

Viên Tiêu nghe vậy vội vàng gật đầu, đôi con ngươi lóng lánh mở thật to, ôm chặt áo khoác không buông tay, dáng vẻ như thỏ con đó khiến trong long Thang Viên lại dâng lên một cỗ cảm giác tội ác gì đó, vừa rồi có phải cô đã quá lớn tiếng với cậu không?

Nhưng mà hình như gần đây càng ngày cô càng mềm lòng với cậu nha! Thang Viên lắc lắc đầu tiếp tục cúi đầu là bài tập, mặc kệ thế nào, Viên Tiêu cũng đối xử với cô rất tốt, lòng của cô cũng không phải làm từ đá, đương nhiên biết cảm động, đối tốt với cậu tuyệt không quá chút nào.

Viên Tiêu cúi đầu hít sâu một hơi cảm nhận hương vị xà phòng thơm ngát từ chiếc áo, khóe môi hơi cong lên, đây dường như là một dấu hiệu tốt.

Sau những lời đồn đại về mối quan hệ giữa Thang Viên và Chu Duy, học sinh trong lớp lại bắt đầu rỉ tai nhau chuyện giữa Thang Viên và Viên Tiêu, Thang Viên không chút để ý, dù sao những tin đồn về cô cùng Viên Tiêu đã không phải ngày một ngày hai rồi. Chu Duy cũng không đi tìm cô nữa, mỗi lần nhìn thấy cô cũn chỉ cúi đầu đi qua. Thang Viên thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao cậu ta lại có thái độ đó với cô, cô hình như chưa từng làm chuyện gì khiến cậu ta tổn thương mà nhỉ?

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, đối với việc cậu ta chủ động buông tha Thang Viên cảm thấy cô cùng hài lòng, dù sao trong cơ thể trẻ trung này ẩn giấu một tâm hồn người dì, đối với lời tỏ tình của một nam sinh nhỏ tuổi thật sự là không biết nên làm như thế nào.

Thang Viên mơ hồ cảm thấy Viên Tiêu cùng cô cũng gần giống như vậy

Dường như rất không bình thường, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao giữa bọn họ cái gì cũng không có, Viên Tiêu mỗi ngày đều mang bộ dáng ngốc ngốc, đối với ai cũng đều rất nhiệt tình. Mãi cho đến khi chủ nhiệm lớp tìm cô nói chuyện, từng câu từng chữ đều muốn nói về việc không nên yêu sớm, Thang Viên mới bừng tỉnh đại ngộ, đây là ám chỉ về quan hệ giữa cô và Viên Tiêu sao?

Trong lớp cô không có bạn bè, lại thường xuyên ở chung một chỗ với Viên Tiêu, đối với những thiếu niên tuổi này mà nói như vậy quả thực rất ái muội rồi. Vì thế Thang Viên hạ quyết tâm muốn giữ khoảng cách cùng Viên Tiêu, muốn giống như những học sinh nữ đối với học sinh nam khác, duy trì mối quan hệ không gần không xa.

Nhưng mà lúc này trong đầu lại không tự chủ hiện ra khuôn mặt Viên Tiêu, nếu mình lại bắt đầu rời xa cậu, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy ủy khuất, nghĩ đến đôi mắt ngập nước của Viên Tiêu xuất hiện vài tia ảm đạm, Thang Viên liền có cảm giác như mình vừa làm một tội ác tày trời nào đó. Nếu như vậy, vậy thì thử một lần đi, xem cậu rốt cuộc là vì cái gì ma thích bám cô như vậy.

“Viên Tiêu.” Trở về chỗ ngồi Thang Viên liền dùng cánh tay chọc Viên Tiêu đang làm bài tập. Viên Tiêu vừa nghe Thang Viên chủ động gọi mình, lập tức hạ bút xoay người, trong đôi mắt ướt sũng tràn đầy chờ mong.

Thang Viên bị cậu nhin bỗng dưng tim đập mạnh, lời nói sắp thốt ra đến cửa miệng liền bị nuốt trở vào, uyển chuyển thay đổi cách nói: “Viên Tiêu, cậu thích mẫu nữ sinh như thế nào?”

Trong ánh mắt Viên Tiêu lộ ra chút nghi hoặc, dường như không hiểu vấn đề cô đang hỏi, Thang Viên bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: “Ai, Viên Tiêu, nói với tớ một chút đi, cậu thích mẫu nữ sinh như thế nào vậy?”

Lần này Viên Tiêu nghe hiểu, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ ửng giống như có nhỏ ra máu tới nơi, đầu cũng cúi thấp xuống, thẹn thùng không dám nhìn Thang Viên lấy một cái. Đứa nhỏ này có thể đừng thẹn thùng như vậy được không, rõ ràng bình thường đều mang bộ dáng không sợ trời, không sợ đất, sao chỉ mới hỏi một vấn đề thôi mà đã đỏ thành như vậy. Chẳng lẽ ở cái thời đại này trẻ con đều đã khó xử như vậy? Thang Viên nghi hoặc.

“Tớ...tớ thích nữ sinh tóc dài tung bay, tính tình thật tốt.” Ngay tại thời điểm Thang Viên cho rằng Viên Tiêu sẽ không trả lời, vậy mà Viên Tiêu đã mở miệng ngoài dự đoán.

Không tồi, không tồi, Thang Viên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tính tình của cô rất không tốt, không phải mẫu con gái Viên Tiêu thích, Viên Tiêu thật sự chỉ coi cô là bạn tốt, căn bản không có suy nghĩ khác. Nhưng mà, Thang Viên hơi nghiêng đầu nhìn đuôi tóc thật dài của mình, sao càng nhìn lại càng cảm thấy chướng mắt? Cô hung ác suy nghĩ, trong lòng đưa ra một quyết định.

Viên Tiêu mắt khép hờ, tóc rơi trên khuôn mặt che đi một mảng âm trầm, là có ai nói gì đó sao? Không thì vì sao bỗng dưng cô lại hỏi vậy? Thật sự là tội không thể tha thứ mà, cư nhiên muốn phá hoại chuyện tốt của cậu! Khóe môi cậu chậm rãi giương lên, xem ra lại có người nhàn rỗi không có việc gì để làm rồi.

Vài ngày sau, lớp trung (*) có hai học sinh bị mấy thanh niên xấu từ ngoài trường vào đánh ở sân trường, thời điểm giáo viên trong trườn