
rượu, muốn thuyết phục chính mình
coi cậu là cô ấy, theo đuổi cậu, có được cậu —— có lẽ tớ thật sự coi cậu là cô ấy.
Nhưng tớ không thể, thật sự không thể. Lý Nhược Ngu nói với tớ,
yêu một người là cảm giác rất kỳ diệu, có lẽ ở trong đầu cậu người đó
không còn, nhưng cậu cố chấp yêu, thậm chí ở trong đầu cùng người đó
sống hết quãng đời còn lại. Tớ nghĩ tớ còn chưa hoàn toàn hiểu được tư
tưởng của cô ấy cùng với ý tứ mà cô ấy muốn bày tỏ, nhưng tớ không có
cách nào thuyết phục mình đi yêu cậu, bởi vì trong đầu tớ, người tớ yêu
là Thế Vân. Tớ không thể chạm vào cậu trong hiện thực, nhưng ở trong đầu lại sống hết quãng đời còn lại với cô ấy… Tớ không thể làm như vậy.
Hơn nữa, từ trong mắt cậu, tớ cũng thấy được nỗi đau khổ và sự
đấu tranh, có lẽ cậu cho rằng nói sự thật với tớ thì sẽ khiến tớ đau
khổ, thà rằng để mình làm “Thế Vân” trở thành một người phụ lòng, như
vậy tớ sẽ quên cô ấy, đi tìm hạnh phúc của chính mình —— cho nên cậu trả lại tớ bức thư tớ đã gửi cho Thế Vân —— nếu cậu thật sự nghĩ vậy, tớ
chỉ có thể nói, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ không thể nhận.
Đúng vậy, sự ra đi của Thế Vân có lẽ sẽ khiến tớ đau khổ, nhưng
nó không mang đi tình yêu của bọn tớ, nếu cô ấy có thể lựa chọn, tớ tin
rằng cô ấy sẽ nhờ cậu nói sự thật cho tớ biết, hơn nữa khích lệ tớ thoát khỏi khốn đốn, dấy lên hy vọng đối với cuộc sống lần nữa. Mà một “Thế
Vân phụ lòng”, sẽ chỉ khiến tớ nghi ngờ tình yêu là gì, trên thế giới
này còn có tình yêu chân chính sao?
Tớ không nói sự lựa chọn của cậu là đúng hay sai, tớ chỉ có thể nói rằng, nếu là tớ, tớ thà rằng là cái trước.
Nhưng tớ không thể trách cứ cậu, bởi vì cậu là chị của Thế Vân,
là người thân quan trọng nhất của cô ấy, là người đi cùng cô ấy cả đời.
Từ trước kia rất lâu, cô ấy đã kể cho tớ rất nhiều chuyện của hai người, ví dụ như tính cách của hai cậu hoàn toàn tương phản, nhưng cô ấy càng
nói nhiều hơn về sự ăn ý đặc biệt giữa hai cậu.
Tớ không biết trước tai họa đáng sợ kia hai người đã xảy ra
chuyện gì, nhưng tớ viết bức thư này còn có một mục đích khác, tớ muốn
nói với cậu một chuyện: sau khi nhận được bức thư tỏ tình của tớ, Thế
Vân từng gặp mặt tớ, cô ấy nói với tớ, tất cả vấn đề đợi sau khi “Thế
Phân” trở về thì sẽ trả lời tớ.
Tớ vẫn còn nhớ, khi tớ hỏi cô ấy vì sao, cô ấy dùng giọng điệu
bình tĩnh nói: “Có lẽ không ai biết, sự cởi mở và lạc quan của Thế Phân, cùng với tinh thần dũng cảm đối mặt khó khăn của chị ấy, không biết
chúng đã cho tớ bao nhiêu dũng khí và sức mạnh. Tớ nhận được rất nhiều
từ chị ấy, nhưng tớ chưa từng vì chị ấy làm được gì cả, lúc này, tớ muốn làm một chuyện cho chị ấy, có lẽ tớ là người duy nhất có thể làm việc
này cho chị ấy.”
Đôi khi, tớ thật sự cảm nhận được Thế Vân ở trong mắt cậu, có lẽ nói không chừng, nếu người ở lại là Thế Vân, những gì cậu đã trải qua
cũng sẽ là những gì cô ấy trải qua. Biết đâu, tớ có thể nhìn thấy cậu
qua cô ấy, một cô gái điềm tĩnh mang theo đau buồn, luôn mở to hai mắt
nhìn thế giới này, nhưng không thể thay đổi được gì —— thậm chí có một
lần tớ không phân biệt rõ ràng, mình nhìn thấy Thế Phân mang theo hình
bóng Thế Vân, hay là Thế Vân hoàn toàn do Thế Phân tạo ra —— nhưng cuối
cùng cậu không phải cô ấy, cậu cũng không cần phải là cô ấy.
Sáng nay, trong tiệm tạp hóa dưới lầu nhà trọ của tớ lại trông
thấy những trái dừa rất to, trên đó có dán nhãn hiệu bằng tiếng Trung,
giống như những loại dừa bán ở quán nhỏ ven đường tại Hải Nam, gọt vỏ sơ qua, có thể cắm ống hút vào là uống nước dừa ngay. Tớ thật sự muốn cảm
thán thế giới này rất nhỏ, mỗi một ngày đều khiến tớ bất ngờ, cho nên
Thế Phân, hy vọng lần sau tớ trở về, có thể nhìn thấy một Thế Phân hạnh
phúc cởi mở như trong ký ức của Thế Vân.
Sau cùng, nếu cậu còn nhớ người bạn ở phương xa này, lần sau nhờ người ta đem thứ gì đó có “giá trị kỷ niệm”, ví dụ như bánh bao thịt
cua hoặc là thịt xông khói Kim Hoa, vân vân… Như vậy tớ sẽ càng vui vẻ
hơn.
Vậy thôi, chúc bình an.
Thạch Thụ Thần
2008. 6. 20
/*/
Một buổi tối của Tháng chín, Viên Tổ Vân đi công tác trở về, khi về đến nhà, anh phát hiện căn phòng tối đen tĩnh lặng, anh đặt hành lý
xuống, đi đến ban công, châm một điếu thuốc để hút, khi sắp hút xong,
anh lấy ra di động nằm trong túi, ấn nút gọi, tiếng chờ máy thật lâu,
ngay lúc anh định cúp máy, lại bỗng nhiên kết nối.
“A lô?”
Anh nghe được giọng cô trong tiếng hò hét và ồn ào, anh không khỏi nhíu mày, có vẻ không vui: “Em ở đâu?”
“À, em sắp về đây.”
“Sau khi xuống máy bay anh đã gọi cho em rất nhiều lần, nhưng
chẳng có ai bắt máy.” Anh không muốn mình tỏ ra khó chịu rõ ràng như
vậy, nhưng lại chẳng kiềm nén được giọng điệu của mình.
“À, di động đặt trong túi xách, có lẽ không nghe được.”
Anh phát ra tiếng nhả khói mất kiên nhẫn, đè nén cơn giận hỏi tiếp: “Em ở cùng ai?”
“Bọn…Tử Mặc.”
“Bọn?”
“Ừm, còn có Hạng Tự…cùng với anh trai Hạng Tự.”
“Anh trai Hạng Tự?!” Giọng anh lập tức trở nên đầy uy hiếp.
“Ừm…” Tiếng cô không rõ ràng, khiến người ta cảm thấy phiền lòng.
“Ở đâu? Anh đi đón em.”