XtGem Forum catalog
Tháng Tư Và Tháng Năm

Tháng Tư Và Tháng Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323382

Bình chọn: 9.00/10/338 lượt.

ặng như vậy, cho đến khi Thạch Thụ Thần lộ ra nụ cười ấm áp, anh ta vỗ bả vai cô: “Đừng để ý, cậu lên lầu đi.”

Cô nói không ra lời, một câu cũng không thể nói ra, cô chỉ cố gắng mỉm cười, rồi vẫy tay, xoay người vào thang máy lên lầu.

Cô siết chặt nắm tay, không dám quay đầu nhìn anh ta.

Thang máy “Đinh” một tiếng dừng tại tầng lầu của cô, mở cửa phòng với tâm trạng không yên, nhìn thấy căn phòng tối tăm, cô không biết tại sao muốn khóc.

Cô chậm rãi đóng cửa lại, nhờ ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ mà đi đến trước bàn, mở ngăn kéo thứ hai, từ trong một quyển sách cũ đã ố vàng cô lấy ra một bức thư. Đó là một bức thư màu vàng nhạt. Cô đã từng đọc qua, nhưng sau này, đã cất giữ ở đây rất lâu rồi, cho đến tối hôm nay.

Thế Vân:

Tớ có một vấn đề luôn giữ ở trong lòng vẫn chưa hỏi cậu, chính là: có phải cậu luôn coi tớ là người anh em không?

Nếu cậu hỏi tớ một câu giống như vậy, câu trả lời của tớ là, không có. Bắt đầu từ năm lớp 11, đã không còn như thế.

Cho nên xin cậu hãy suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề của tớ, sau đó nói cho tớ biết đáp án, được chứ?

Tớ vẫn sẽ chờ.

Thạch Thụ Thần

Hết Chương 2
【 Tào Thư Lộ: “Con người luôn muốn nhận được những thứ tốt nhất, loại cố chấp này có thể nói là có cái tốt cũng có cái xấu, có người cho rằng cố chấp là một loại dục vọng, mà dục vọng là tội nghiệt đứng đầu trong nhân gian, nhưng có người cho rằng ‘chấp niệm mà chết, chấp niệm mà sống, chính là chúng sinh’. Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu bản thân thật sự cảm thấy đáng giá, thật sự cho rằng đó là thứ tốt nhất trong cuộc đời, vậy thì tại sao không thể cố chấp chứ?”

Tưởng Bách Liệt: “Đàn ông à…muốn được phụ nữ dựa vào, nhưng cũng muốn làm nũng; muốn bảo vệ người mình yêu, nhưng sẽ cảm thấy bất lực; muốn trở nên dũng cảm, nhưng trong lòng không thể vượt qua nỗi sợ hãi; thích mang đến sự khoái cảm trong tình dục, lại cố chấp với tình yêu. Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, cũng là con người bình thường trên tinh cầu này, cũng sẽ có lúc yếu đuối, sợ hãi và cô đơn.” 】

3.1

Thế Vân dễ dàng vượt qua phần thi quay xe, huấn luyện viên đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa, nhanh chóng đến thời gian nghỉ trưa, cô kết thúc phần thi sớm hơn 15 phút so với người khác. Ánh nắng Tháng tám nóng rát, khiến người ta cảm thấy trên đầu dường như sắp bị thiêu cháy, cô thong thả lê bước chân hướng đến căn tin. Nếu có thể, cô muốn dung nước suối ướp lạnh đổ từ trên xuống dưới, sau đó lại uống một lon bia ướp lạnh.

Tại chỗ rẽ cách đó không xa đang có một chiếc xe tập lái chạy tới, cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, chiếc xe đã đột ngột xuất hiện trước mặt cô, cô hơi ngớ ra, không biết nên làm gì bây giờ, nhấc chân lên sao? Hay là đứng im tại chỗ?

Khi chiếc xe cách cô một mét thì thay đổi phương hướng, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, nhưng cuối cùng đã…dừng lại.

Tiếng hô của huấn luyện viên từ trong xe truyền tới, học viên ngồi ở ghế lái hạ kính xe xuống, ló đầu ra gật đầu xin lỗi cô.

Cô không khỏi ngây ngẩn cả người, đó không phải là Lý Nhược Ngu sao?

“Tôi xin lỗi…” Ngồi trong căn tin trường, Lý Nhược Ngu nhẹ giọng xin lỗi.

“À,” Thế Vân lắc đầu, vừa gượng gạo ăn đồ ăn trong đĩa, “Không có việc gì.”

“Thật sao?”

“Ừ, “ Cô cười nói, “Chỉ là hơi hoảng sợ mà thôi, không sao đâu.”

Lý Nhược Ngu nhìn cô, dường như có chút đăm chiêu, sau đó cũng cười, nhưng nụ cười có chút cay đắng: “Thật ra nói không chừng, trong khoảnh khắc ban nãy… tôi thật sự muốn đâm vào cô đấy…”

“…” Thế Vân sợ tới mức mở to mắt.

Lý Nhược Ngu thu hồi nụ cười khổ, mở to mắt nhìn: “Nhưng cuối cùng lý trí của tôi vẫn chiến thắng tình cảm.”

“…” Thế Vân không biết cô ta nói thật hay giả, cô không biết nên đối mặt với cô ta thế nào, mình nên trả lời cô ta ra sao. Nhưng không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mắt này dũng cảm hơn cô nhiều, càng nguyện ý đối diện với một mặt xấu xí hoặc tàn ác trong nội tâm mình hơn cô.

“Đừng sợ,” Lý Nhược Ngu còn nói, “Tôi sẽ không thật sự làm vậy đâu, nếu tôi làm thế, Thạch Thụ Thần sẽ giết tôi cũng không chừng…”

Nói xong, cô ta mơ màng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thật giống như những người khác đều không tồn tại.

Thế Vân ngơ ngác nhìn cô ta, nghĩ tới Thạch Thụ Thần, cô không khỏi phiền muộn một hồi. Dịu dàng như Thạch Thụ Thần, cũng sẽ giết người sao…

“Cô có thích anh ấy không?” Lý Nhược Ngu bỗng nhiên tiến đến gần, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Hả?”

“Thạch Thụ Thần. Cô có thích anh ấy không?”

“…” Thế Vân kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Không cần trả lời tôi, việc này không liên quan đến tôi, nhưng mà… nếu cô xác định được tình cảm của chính mình thì nên nói sớm với anh ấy.”

“…”

Sự dũng cảm trên khuôn mặt Lý Nhược Ngu lúc này bị bao phủ bởi một lớp ưu thương nhàn nhạt: “Mấy năm nay, anh ấy luôn lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi vất vả như vậy, nhưng vẫn không từ bỏ. Có lẽ…”

“?”

“Có lẽ, tôi yêu sự chấp nhất âm thầm của anh ấy, cho dù chỉ là ở bên cạnh nhìn anh ấy… cũng là một loại hạnh phúc.” Khi nói xong câu đó, trong mắt cô ta bỗng nhiên tràn đầy nước mắt, khiến người ta đau lòng.

Ra khỏi