Ring ring
Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322373

Bình chọn: 7.00/10/237 lượt.

ống hướng tới Gia Vũ thỉnh giáo, “Ai… Gia Vũ, tớ như vậy thật không tốt hả, cậu cảm thấy tớ chỗ nào cần phải sửa đổi?”

Hắn ngó cô nhóc liếc mắt một cái: “Từ đầu đến chân đến cả da cũng đều phải cần làm lại từ đầu.”

“. . . . . . [bad word'> ~~” cho dù không thể đánh thắng hắn, cô nhóc cho dù phải liều mạng cũng muốn thử một lần!

“Đánh cậu còn chưa sợ a. . . . . . Ai ai, không đánh với cậu nữa.” Khóe mắt cô nhóc nhìn thấy một bóng dáng đứng trước cửa phòng tòa cao ốc thí nghiệm, Gia Vũ thức thời ngừng tay lại. “Đi qua đó thôi. . . . . . ê!”

“Suỵt ~~~” Nhất Nhất kéo hắn trốn vào góc tường, dựng thẳng ngón trỏ lên để ở bên môi, “Đừng lên tiếng.”

Đứng trước mặt Cẩn Ngôn là một cô gái với mái tóc dài đeo khăn choàng, cầm trong tay một món đồ màu xanh lam đậm. “. . . . . . Thời tiết lạnh rồi, cho nên. . . . . . Tặng cậu, đan không được tốt lắm. . . . . .”

Khoảng cách có chút xa, thanh âm nghe rất không rõ ràng. Hai tên tiểu tặc vươn dài cổ nhìn lén. Cẩn Ngôn giống như đang nói cái gì đó, đáng tiếc nghe không rõ, người con gái đó đem món đồ cầm trong tay nhét vào trong lòng hắn, hắn đẩy ngược trở về, cô gái đó lại nhét, biểu cảm trên mặt như muốn khóc vậy.

“Nói cái gì đó không biết?” Gia Vũ thò ra nửa người. Nhất Nhất vội che cái miệng của hắn lại: “Nhỏ tiếng chút!”

Đáng tiếc thanh âm nói chuyện của hai người có chút lớn tiếng, hai người bị nhìn lén đồng thời quay đầu nhìn qua chỗ bọn họ ẩn nấp. Hai tên tiểu tặc đành phải xuất đầu hiện thân.

“Ha, thời tiết thật tốt a.” Cô nhóc giả vờ giả vịt ngẩng đầu nhìn trời.

Thực sự có nhãn lực, trời đã tối rồi còn có thể nhìn ra thời tiết tốt. Gia Vũ cười phì một tiếng, trên bàn chân lập tức bị dẫm lên.

“Các cậu sao lại đến đây?” Cẩn Ngôn cười giữ chặt tay Nhất Nhất, “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tớ Đinh Nhất Nhất, còn đây là bạn tớ Trịnh Gia Vũ. Đây là sư muội ở phòng thí nghiệm Lí Linh.”

Nhất Nhất Gia Vũ lễ phép lên tiếng chào. Vị sư muội đó nâng cằm cười cười, nhìn về phía Nhất Nhất ánh mắt có chút kiêu căng.

“Xin phép, tớ có việc đi trước một bước.” Đem món đồ gì đó trong tay nhét vào trong lòng Cẩn Ngôn, xoay người như gió chạy đi.

“Lí Linh. . . . . .” Người đã chạy đi thật xa rồi, Cẩn Ngôn hết cách nhìn tấm khăn quàng cổ trong tay.

“Oa ~~~ khăn quàng cổ.” Nhất Nhất lấy lại quàng lên trên cổ, “Rất thoải mái . Ai, thế nào, tớ quàng có đẹp không?” Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai tên con trai kia hỏi.

“Tháo xuống đi, ” Cẩn Ngôn dở khóc dở cười gõ xuống cái trán của cô nhóc, “Tớ muốn trả lại cho cô ấy.”

“Đan không tệ mà, sao phải trả lại? Oh ~~ Gia Vũ.”

Gia Vũ tức giận đến hung hăng thưởng cô nhóc màn bạo lực: “Oh con khỉ mốc ấy, cậu là đồ ngu ngốc!”

Cậu là đồ ngu ngốc! Nhất Nhất không phục xoay người rời giường, mở máy tính ra lên QQ tán gẫu cùng bạn học. Thực cho rằng cô nhóc là đồ ngu ngốc hả, quên đi nhá! Cẩn Ngôn là người có tài có mạo lại nhiều tiền, hoàn toàn là kim cương Vương lão ngũ trong tiểu thuyết, có rất nhiều con gái xinh đẹp theo đuổi không có gì kì quái cả. Bản thân mình bộ dạng không tính là xinh đẹp, cũng không biết trang điểm, còn cả ngày ồn ào hùng hổ không có dáng thục nữ tẹo nào, khó trách ngày đó trong ánh mắt Lí Linh rõ ràng là không tin.

“Tớ hôm nay thật phiền.” Gửi dòng nhắn tin lời Minh Nguyêt.

“Làm sao vậy? Mỗi ngày đều có người hầu hạ còn phiền.”

“Mở chat webcam đi, tớ lười đánh chữ, nói chuyện trực tiếp với cậu luôn.” Mở webcam ra, Nhất Nhất đem sự kiện khăn quàng cổ ngày đó hai năm rõ mười tỉ mỉ kể ra, Minh Nguyệt nghe được bất chợt cả kinh. “Ai nha nha nha ~~~ cậu xem đi mối nguy hiểm tiềm ẩn nhiều như vậy! Tớ nói cho cậu nghe, có vài đứa con gái da mặt dày lá gan cực lớn, biết rõ người ta có bạn gái rồi còn thà chết vẫn muốn quấn quít lấy không tha, quấn lấy quấn lấy cuối cùng cũng thành một đống, lớp của chúng tớ cũng có trường hợp như thế. Cậu nhất định phải nghiêm chỉnh chấn chỉnh tư tưởng của Cẩn Ngôn, làm cho cậu ta trong lòng chỉ có mỗi cậu thôi!”

“Uh. Làm sao để chấn chỉnh?”

“Này. . . . . . Không biết, để tớ suy nghĩ đã.” Cái đầu rời khỏi màn hình webcam trước mắt, chỉ nghe thấy thanh âm lật sách soàn soạt. Rất nhanh cái đầu Minh Nguyệt lại lần nữa xuất hiện, trong tay giơ mặt ảnh bìa tiểu thuyết ngôn tình có vẽ hình mỹ nữ. “Có, chính là cái này.”

“Cái nào?”

“Bá Vương ngạnh thượng cung! Trong sách đều viết, nam nữ sau khi lăn lộn trên giường với nhau đều yêu đối phương yêu chết đi sống lại, thiên lôi đánh chết hồn phách cũng không rời nhau.”

Đã là trong sách nói khẳng định có đạo lý của nó. “Sao, thế nào ‘ngạnh thượng cung’?”

“Chính là gạo nấu thành cơm đó! ngu ngốc.”

“Tớ biết, uhm, cái kia, không thể xông bừa lên rồi liền xé quần áo a?” Cái này cũng quá biến thái ! Nhất Nhất ôm khuôn mặt nóng bừng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, sợ có người xuất quỷ nhập thần bỗng tiến đến.

“Nói cũng phải. . . . . . Đợi chút đi.” Thanh âm lật sách soàn soạt lại vang một trận. “Cậu uống rượu đi, uống xong rồi giả bộ say, sau đó bổ nhào qua ầm ầm một lúc là xong rồi.”

“Ầm ầm thế nào?”

“Ngu!