
hóm lửa nấu cơm, lúc nào không vui thì đánh con một trận.
Còn con, chịu khổ quen rồi sẽ không cảm thấy bị đau khổ giày vò, bị đánh quen
rồi nên cũng quên cái gì gọi là đau… Thái Hồng, mẹ hiểu con, con chẳng qua là
muốn tìm một người có chung sở thích để có thể trò chuyện vui vẻ với nhau, đúng
không? Con trai kiểu như thế có nhiều mà. Ban nãy mẹ gọi điện cho dì Tạ của
con, khéo sao dì ấy đang có một người như thế, là giảng viên khoa tiếng Pháp
của một trường đại học, là tiến sĩ du học về nước. Cha mẹ là giáo sư Tâm lý
học. Gia cảnh tốt, đạo đức, văn hóa tốt, và may mắn là cha mẹ thuộc hàng trí
thức tiến bộ, lại am hiểu tâm lý học… phú quý chúng ta không có phúc, cũng
chẳng dám với cao, phù hợp nhất vẫn là gia đình trí thức, hiểu lễ nghĩa. Mẹ vừa
nói với dì Tạ là dì ấy hài lòng lắm, gọi điện ngay cho nhà bên kia, họ tỏ ý
chấp nhận hẹn gặp mặt một lần, hẹn uống cà phê vào bảy giờ tối thứ Bảy tuần
này…”
Những lời lẽ thực dụng thế kia chính là thứ mà chủ
nghĩa nữ quyền cần phản đối nhất! Thái Hồng cảm thấy mẹ mình vì xem ti vi quá
nhiều, suốt ngày nghe những lời tán gẫu nên mê muội đầu óc rồi. Cô liền bực bội
cướp lời bà: “Con không đi, con không thích. Mẹ thích thì mẹ tự đi đi! Con tìm
bạn trai của con, mẹ tìm con rể của mẹ. Tìm được ai vừa ý rồi thì mẹ cứ việc
sinh thêm đứa con gái gả cho hắn…”
Chưa kịp dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên, cô lãnh một
cú tát đau điếng.
“Con dám báo đáp cha mẹ thế đấy hả!” Lý Minh Châu giận
sôi máu, ném phịch cái áo len xuống sàn, hằn học giậm mạnh vài cái. “Mẹ vất vả,
cực nhọc nuôi con từ lúc còn bé đến nay đã hơn hai mươi năm, cha mẹ làm trâu
làm ngựa cho con, chỉ thiếu điều cắt tim gan dâng cho con, là vì cái gì? Là để
con lông cánh cứng cáp rồi quay lại báo đáp cha mẹ như thế sao? Con nói xem,
cha mẹ có chỗ nào không phải với con? Tiền lương của cha mẹ có đồng nào mà
không chi tiêu cho con chứ? Nhà thì rách nát, tồi tàn, cho con mặc thì toàn gấm
vóc lụa là, ăn những thứ rau muối chấm tương để cho con ăn sơn hào hải vị. Cuối
cùng cha mẹ được hưởng phúc gì từ con hả? Thái Hồng! Con căng mắt ra nhìn lại
cái nhà này, rồi xem lại chính con đi, con chẳng phải là một chim phượng hoàng
sống trong ổ gà đó sao? Không có mẹ đỡ đần, con nghiên cứu được cái quái gì về
chủ nghĩa nữ quyền cơ chứ! Có giỏi thì con thử thay đổi tình trạng của cái nhà
này xem, đừng có mà tốn công tốn sức gây gổ với cha mẹ để người dưng nước lã
lợi dụng, cuối cùng lại khóc lóc ỉ ôi chạy về nhà mẹ than khóc kể khổ. Đến khi
con trở thành Hàn Thanh, bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mẹ cũng chẳng bảo vệ
được con đâu. Đúng là ngốc nghếch, càng học nhiều càng ngốc mà!”
Mặt Thái Hồng đau rát, vừa thẹn vừa giận, cô ngoảnh
đầu chạy vào phòng mình, đóng cửa cái “rầm”. Trong bóng tối, cô ôm chăn khóc
nức nở.
Xuyên qua rèm cửa, ánh đèn thành phố lấp loáng giữa
bóng cây xào xạc. Dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi, mùi thơm của những món nướng
dưới lầu được gió thoảng đưa lên, các cửa hàng đã đóng cửa nhưng khu chợ đêm ồn
ào, náo nhiệt thì chỉ vừa bắt đầu. Cứ thế, bầu không khí xô bồ, nhộn nhịp tiếp
nối ngày và đêm giữa thành phố hầu như không ngủ này, và hơi thở thực dụng vẫn
lan tỏa khắp chung quanh, dẫu là màn đêm thăm thẳm cũng chẳng thể che giấu
được.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, phòng khách vắng lặng
không một tiếng động, cửa phòng ngủ của Thái Hồng khẽ mở ra.
Đèn bàn chợt bật sáng, Thái Hồng ngồi dậy.
Là cha cô, Hà Đại Lộ.
“Lại cãi nhau với mẹ con à?” Hà Đại Lộ hỏi.
Thái Hồng giận dỗi không trả lời.
“Tính khí mẹ con có hơi nóng nảy, nhưng mà cha đồng ý
quan điểm của mẹ con.” Hà Đại Lộ thở dài nặng nề, đưa tay xoa xoa đầu cô, từ cổ
tay áo tỏa ra mùi xăng dầu quen thuộc. Thái Hồng nghe ông nói: “Mẹ con rất có
mắt nhìn người, trước nay chưa bao giờ nhìn lầm, đừng nói cha, đến cả lãnh đạo
ở cơ quan bà ấy cũng phải khâm phục, nếu không thì sao bà ấy có thể từ một nhân
viên tài vụ quèn được đề bạt lên chức trưởng phòng chứ? Con người thầy Quý
không tệ, theo cha thấy cậu ta không phải người xấu. Nhưng thực sự nhà cậu ta
khó khăn chồng chất, sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc và chất lượng cuộc sống của con
sau này. Con chưa bao giờ lo liệu chuyện trong nhà, không biết nó khó khăn như
thế nào đâu. Cha thấy tốt nhất con hãy từ bỏ sớm đi, đây là ý kiến của cha và
mẹ con.”
Những lời của cha nằm trong dự đoán của cô. Chuyện lớn
trong nhà từ trước giờ Hà Đại Lộ đều răm rắp nghe theo Lý Minh Châu, về điểm
này từ khi Thái Hồng hiểu chuyện, nó đã như thế rồi và chưa từng thay đổi.
“Một người đàn ông đã thích con, đương nhiên sẽ tìm
trăm phương ngàn kế lấy lòng con.” Hà Đại Lộ nói tiếp. “Nếu con dễ dàng cảm
động bởi những điều ấy thì đúng ý nguyện của anh ta rồi. Người ở quê có ai mà
không muốn ở lại phát triển tại thành phố này? Chẳng biết rõ gốc gác, thân thế
của người này, làm sao cha mẹ yên tâm để con và cậu ta chung sống qua ngày được
chứ?”
Thái Hồng nói: “Sao lại không biết gốc gác, thân thế?
Người ta là tiến sĩ của trường đại học danh tiếng, thành tích ưu tú, được phân