
không gặp tối cũng gặp, ngày dài tháng rộng, có lẽ còn có thể cứu vãn được. Suy
nghĩ hồi lâu, cô lại buông tiếng thở dài, cô hiểu rõ tính khí của Quý Hoàng,
lần này chịu nhục, chắc chắn anh sẽ không quay đầu lại.
Nước mắt lã chã lăn dài trên má.
Một lúc lâu sau, cô bỏ vòng tay vào trong túi, chầm
chậm đi lên lầu. Móc chìa khóa ra cầm trên tay, cảm giác chùm chìa khóa nặng
tựa ngàn cân, lui cui đút vào ổ khóa, cửa bỗng bật mở. Cô cúi đầu đi vào trong
nhà, Lý Minh Châu mở rộng vòng tay ôm chặt con gái vào lòng.
“Mẹ biết con đau khổ”, Minh Châu nói. “Nhưng chuyện
hôn nhân đại sự không thể mắc sai lầm được. Chọn nhầm một người xem như lỡ cả
cuộc đời con à!”
Trong lòng Thái Hồng có ngàn vạn lời muốn phản bác
lại, cuối cùng cũng chỉ giằng vai ra né tránh như một cử chỉ kháng cự, im lặng
giãy giụa ra khỏi vòng tay mẹ, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Cô khóc suốt đêm dài, đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếp
đi.
Trong giấc mơ của mình, cô mơ thấy rất nhiều cây cối,
mơ thấy cả những chú voi, mơ thấy những dòng huyết quản nơi con tim mình đang
từ từ nứt nẻ, rạn vỡ.
Đến cuối cùng cô vẫn bị sợi dây kia trói chặt.
Quý Hoàng, cô thầm nói, có một chuyện em vẫn luôn giấu
anh.
Không biết tự bao giờ, trong tòa nhà mà Thái Hồng ở có
một tin đồn rằng, Thái Hồng không phải con ruột của cha mẹ cô.
Lần đầu nghe được tin đồn này là lúc Thái Hồng tám
tuổi. Hôm đó cô đánh nhau với San San sống ở tầng ba, San San đánh không lại cô
bèn gân cổ mắng: “Hà Thái Hồng mày hung dữ cái quái gì hả? Biết không hả? Mày
vốn là đứa mồ côi không ai cần! Cha mày không phải là cha ruột của mày, mẹ mày
cũng chẳng phải mẹ ruột của mày, mày được họ nhặt từ bên ngoài về.” Thái Hồng
chẳng để tâm lắm đến những lời đó. Ở khu xưởng mà cô sống, bọn trẻ con đánh
thua thì cái gì cũng lôi ra mà mắng chửi được. Về nhà, cô kể hết với mẹ, Lý
Minh Châu tức giận đùng đùng, lập tức kéo Thái Hồng đến tìm mẹ của San San nói
lý lẽ. Thái Hồng còn nhỏ, lúc đó mẹ của San San sợ đến chết điếng, mặt trắng
bệch, rối rít xin lỗi. Còn nhéo San San một cái thật mạnh trước mặt Thái Hồng:
“Hừ! Con nhóc hư đốn này! Thái Hồng sao lại là con nuôi được chứ? Có con mới
không phải con đẻ ấy, con là do mẹ nhặt từ thùng rác về đấy.”
Sau đó, mỗi khi mẹ San San gặp Minh Châu đều tỏ vẻ
ngượng ngập, e dè, tựa như đã làm chuyện gì có lỗi. Thái Hồng còn thấy ấm ức
thay cho cô ấy, cảm giác mẹ mình đã làm quá lên rồi.
Chuyện này cứ thế kết thúc.
Một ngày của năm năm sau, một câu nói hớ hênh từ miệng
của các dì, các thím hàng xóm tình cờ lọt vào tai Thái Hồng: “… Bà xem Thái
Hồng nhà họ Hà lớn lên trông xinh xắn chưa kìa, Lý Minh Châu đúng là có mắt
nhìn, chọn đúng đứa trẻ sơ sinh xinh nhất ở phố Hoa Viên bồng về! Phải biết ở
đó đến đứa bé đầy đủ tay chân cũng khó tìm được nữa là…”
Trong phút chốc, cô cảm thấy như có sét đánh ngang
tai. Lúc đó Thái Hồng mới ý thức được lời đồn là có căn cứ, không có lửa sao có
khói chứ? Và các dì, các thím đó khi trông thấy cô mặt mày liền tái ngắt, sợ
hãi.
Cô đau khổ nằm trằn trọc, mất ngủ cả đêm, nhưng lại
không có dũng khí đi hỏi cha mẹ. Ngày hôm sau cô liền trốn học đến phố Hoa
Viên, men theo con đường nhỏ lầy lội đi từ đầu đường đến cuối đường, mò mẫm lần
tìm từng nhà, từng nhà một. Khu đó cách xa trục đường chính, là một nơi đã bị
lãng quên. Hai bên đường đều là hàng quán xập xệ, cũ nát, dường như còn thông
với một lò mổ gần đó, dân cư thưa thớt… Cô đi mãi, khi sắp đến góc rẽ mới trông
thấy một tòa nhà na ná nhà thờ Thiên Chúa, gạch lát cũ kỹ, có đỉnh nhọn cao
chót vót, bên cửa có một bảng hiệu bằng gỗ đã hoen ố: “Viện phúc lợi nhi đồng
phố Hoa Viên.” Kế bên có một cửa nhỏ, hình như là một đơn vị khác, giấy trắng
mực đen viết rằng: “Cô nhi viện phố Hoa Viên.” Cô ngần ngừ đi loanh quanh ngoài
cửa, thập thò muốn đi vào trong xem sao, nhưng bị bảo vệ ngăn lại. Hết cách, cô
đành giả vờ đi mua nước ngọt ở hàng quà vặt kế bên hòng bắt chuyện với ông chủ.
“Chú ơi, cô nhi viện này là gì vậy ạ? Là nhà trẻ à?”
“Không phải.” Ông chủ quán nói. “Là nơi chính phủ nuôi
dưỡng những trẻ sơ sinh bị vứt bỏ. Đó, có thấy mấy bậc thang kia không? Có
những cha mẹ không muốn nuôi con bèn bỏ chúng lại trên bậc thang kia đó.”
Bậc thang được đóng bằng gỗ, quét sơn bóng loáng, bên
trên có vô số chỗ lồi lõm, như bị vô số những bàn chân giẫm qua.
“Không muốn nuôi con của chính mình còn có thể gọi là
cha mẹ sao?” Cô hỏi.
“Có thể là không nuôi nổi, hơn nữa, ở nông thôn, hiện
tượng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng lắm cháu à, cho nên bị bỏ rơi chủ yếu là
các bé gái sơ sinh và trẻ em tàn tật.”
Ngay lúc đó có một bé gái cùng đi với một người phụ nữ
bước vào trong viện phúc lợi. Cánh tay trái của cô bé bị biến dạng, chân cũng
không đi được như người bình thường, mà cứ cà nhắc bước thấp bước cao.
“Cháu muốn hỏi thăm chuyện gì?” Nhận ra nét khác
thường của cô, ông chủ hỏi. “Đi theo bọn họ cháu có thể lẩn vào trong đấy.”
“Không! Không!” Thái Hồng lắc đầu nguầy nguậy. “Cháu
chỉ là tò mò thôi.”
Hạt giống hoài nghi một khi đã đư