
hi giới thiệu sơ qua một lượt, cô quyết định đánh bài chuồn, bèn
mỉm cười nói với sinh viên: “Mọi người có câu hỏi gì nữa không? Nếu không, lớp
ta nghỉ.”
Bỗng giữa đám sinh viên, một câu có vẻ ngoài “búng ra
sữa” giơ tay.
“Mời em nói.”
“Cho em hỏi, ở đây có Kim Bình
Mai không?”
Thái Hồng chớp chớp mắt, rồi hít một hơi thật sâu:
“Uhm… cô nghĩ là có.”
“Ở đâu? Chúng em có thể xem không?”
“Ơ… Quyển này chỉ cho các giảng viên có học vị Phó
giáo sư trở lên làm tài liệu nghiên cứu.” Nhận ra ý đùa cợt trong giọng điệu
của cậu sinh viên kia, mặt cô thoáng cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười
trên môi.
Ai ngờ cậu chàng chẳng nể nang gì: “Giờ là thời đại
nào rồi mà còn không cho sinh viên xem? Cô tưởng bọn em ham lắm sao? Trên mạng
đầy ra đấy, em chỉ muốn xem để biết sách giấy nó ra làm sao thôi!”
“Ha ha…” Cả đám nhao nhao hùa theo, trong phút chốc,
từng gương mặt trẻ măng kia đều nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý.
Đã sớm nghe danh sinh viên ngành này có truyền thống
thích trêu chọc giáo viên mới. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Thái Hồng cũng
từng bắt một thầy giáo già giảng giải “ý nghĩa đời người” cho mọi người nghe.
Kết quả, thầy đọc làu làu câu danh ngôn của bậc thầy truyền cảm hứng – Nikolai
Alekseyevich Óstrovsky: “Đời người chỉ có một, phải sống sao cho khỏi phải xót
xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ
vãng ti tiện và đớn hèn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng, cả
đời ta, cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự
nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.” Sau một tràng lên bổng xuống trầm,
thầy mỉm cười hỏi lại: “Em à, đấy chính là ý nghĩa của đời người, em có đồng ý
không?”
Ông trời ơi! Liệu cô có thể không đồng ý được sao?
Tùy cơ ứng biến, việc gì rồi cũng có cách giải quyết,
nghĩ vậy, vẻ mặt Thái Hồng dịu xuống, giọng điệu ôn hòa, nói: “Có lẽ các em
không biết, trong thời kỳ xây dựng đất nước, chỉ có những vị quan to như bí thư
tỉnh ủy mới có tư cách đọc quyển Kim Bình Mai này. Em muốn xem sách giấy, thử hỏi em nghiên cứu đề
tài nào? Vấn đề in ấn ư? Ở đây có Thông giám cương lược thời Sùng Trinh, hoàn toàn có thể đại diện cho trình
độ quan khắc của thời nhà Minh. Ông Thái, phiền ông mang một quyển ra cho mọi
người xem thử.”
Ông Thái uể oải đứng dậy, liền bị cậu sinh viên kia
ngăn lại: “Thông giám cương lược? Em xem quyển đó làm gì? Phòng sách cổ mà gì
mà đến Tứ đại kỳ thư cũng không có, thế mà cũng gọi là phòng sách cổ sao? Thư
viện không cho xem sách, thế mà cũng gọi là thư viện ư? Đổi tên thành phòng cơ
mật thì đúng hơn.” Cậu nhóc nóng nảy vặn hỏi một câu.
Thái Hồng nhìn cậu, muốn cười lắm mà không dám, đành
đánh trống lảng: “Uhm… Câu hỏi hay đấy! Em nhất định nhớ đi phản ánh lại với
hiệu trưởng nhé!”
“Nhưng bọn em thật sự muốn xem, tò mò lắm cô ơi, chỉ
lật qua liếc một cái thôi cũng được!” Một cậu sinh viên khác lên tiếng phụ họa.
Cả đám lại nhốn nháo…
Thái Hồng bó tay, lúng túng nhìn ông Thái một cái,
phát hiện ông đang nhìn cô với vẻ hả hê. Quyển sách đó đương nhiên là có, trước
đây cô cũng muốn mượn nhưng chẳng bao giờ mượn được. Dù có mượn được cô cũng
không dám mang ra, bởi nó có rất nhiều hình minh họa. Ngay lúc ấy, một bóng đen
lướt đến sau lưng, đám sinh viên đang vui cười hí hửng bỗng im bặt.
Một sinh viên ngượng ngùng cất tiếng chào: “Thầy Quý!”
Thái Hồng ngoảnh đầu nhìn, một người lạ mặt đứng sau
lưng cô từ lúc nào không hay.
Người lạ mặt cất giọng nói tiếng phổ thông mang khẩu âm
vùng khác: “Phan Tuấn Kiệt, em có biết phòng sách cổ phổ thông ở tầng ba
không?”
“Dạ biết.”
“Đến đó tìm Lý Ngư toàn tập được xuất bản bởi nhà Nhà xuất bản Chiết Giang Cố Tịch
năm 1991. Từ quyển thứ mười hai đến quyển thứ mười bốn chính là sách giấy mà em
muốn xem đấy.”
Thái Hồng vội bảo: “Các em ấy không hỏi về Lý
Ngư.”
Nét mặt người đó vốn lầm lì, lừ mắt liếc qua, không
những trông hung dữ mà còn có vẻ đang rất bực mình. Anh nhìn đồng hồ, quay gót
định bỏ đi, trông thấy Thái Hồng vẫn đang trừng mắt nhìn mình, đành nói: “Ba
quyển đó chính là Kim Bình Mai – bản khắc hình mới.”
Cậu sinh viên họ Phan đánh bạo hỏi: “Thưa thầy, đó là…
bản đầy đủ phải không ạ?”
“Bản tóm lược. Thầy tin rằng cái mà em muốn xem không
phải nội dung “người lớn”, mà là muốn tìm hiểu chính trị, kinh tế, văn hóa và
văn học đại chúng thời Minh, phải không?”
Anh giỏi lắm, trong lúc này đố ai dám nói không phải
nào?
“Dạ phải, phải ạ. Cảm ơn thầy!”
Thật là biết lựa gió phất cờ. Đối với cô giáo thì cứ
bám riết không buông, truy cùng đuổi tận, còn gặp thầy giáo thì luôn miệng dạ
vâng vẻ nịnh hót.
Kỳ thị! Rõ ràng là kỳ thị giới tính mà!
Các sinh viên lập tức giải tán, Thái Hồng thở phào nhẹ
nhõm, đang định mở lời thỉnh giáo thiên thần đến giải vây là thần thánh phương
nào, vừa ngẩng đầu, người đó đã biến đâu mất. Cô vội hỏi ông Thái: “Người ban
nãy là…”
“Không biết.”
Sau vài phút hàn huyên với ông Thái, rồi lật xem vài
quyển sách, Thái Hồng nhì