
ýĐ”ôn
"…"
Được rồi cô thật sự được đối đãi với ánh mắt khác, thì ra Hiệu Trưởng đại nhân luôn tới lớp cô thị sát,
may mắn cô tuân thủ bổn phận!
"Vậy anh với hiệu trưởng trường
Quảng Hoa, có quan hệ gì?" Tống Hàng Hàng lại nghĩ tới lúc tốt nghiệp sơ trung, chuyện bát quái của Y Tuệ.
"Đó là cha anh."
Orz
(*), lại là thật, Tống Hàng Hàng hoa lệ hạnh phúc, một đôi cha mẹ hiệu
trưởng, thư hương thế gia cơ đấy, chẳng trách lại sinh ra một quái thai
như vậy.
(*)Orz: một thuật ngữ của cư dân mạng (giống một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất).
"Hàng Hàng…" Cố Ngự Lâm lấy một tờ giấy từ trong túi áo, phía trên ghi một
chuỗi các con số, "Đây là số điện thoại di động của anh, sau này, sau
này đừng quên gọi điện thoại cho tôi."
"Tốt!" Cô đưa tay tiếp nhận .
"…Hàng Hàng, ngày mai em… có thể tới đưa tiễn anh không?"
"Không!" Cô không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, cô không thích cảnh sinh ly tử biệt.
Cố Ngự Lâm đau lòng, cúi đầu nói "Vậy cũng tốt", bộ dáng muốn rời đi.
Còn kỳ cục như vậy, cô thầm nghĩ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp không thôi.
Cô từ từ tiến lên, đưa tay ôm lấy anh, "Đáng ghét, em không muốn khóc trước mặt anh, thật là khó coi."
Thân thể anh khẽ run rẩy, giơ tay ôm lấy cô, "Đồ ngốc…"
Cô vùi đầu trước ngực anh, thật ấm, còn xen lẫn hương thơm sữa tắm cùng
nước mưa mát lạnh, cô không nhịn được tham lam hít sâu, đầu lại chôn sâu hơn.
"Em sẽ rất nhớ anh, anh cũng phải nhớ em đó!"
"Ừ." Anh ôm thật chặt, sợ cô rời đi, mặc dù trên thực tế, người phải ròi đi chính là anh.
Bên ngoài mái hiên, mưa rơi tí tách, yên lặng hòa vào giọng nói của bọn họ…
Cô đưa ô cho anh, muốn ngày mai khi anh đến nơi thì phải báo bình an cho cô ngay.
Cô nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng thầm hỏi, Tống Hàng Hàng a
Tống Hàng Hàng, lần này, mày thật sự đã mở lòng? Nếu không tại sao phải
cười vì anh, khóc vì anh, lần lượt nghĩ về hình bóng của anh?
Cảm giác này, thì ra lại tốt đẹp như vậy…
Cảm tạ trời cao, đã cho em gặp được anh.
Chờ anh đi xa, cô mới phát hiện trên tay mình không có ô, hơn nữa gạt mẹ
phải xuống nhà mua đồ, nhưng ngay cả tiền cũng không mang, không thể làm gì khác hơn là đội mưa tay không chạy về.
May mắn quãng đường
chỉ dài khoảng hai đến ba phút, trên người không quá ướt, cô lo lắng
ngồi trên mặt đất rất lâu, trong lòng suy nghĩ làm thể nào để đối phó
với sự tra hỏi về chuyện cái ô của mẹ.
Mẹ Tống mở cửa, nhìn thấy
bộ dáng như đưa đám của con gái, liếc mắt nhìn đôi tay trống rỗng, bĩu
môi không nói gì, xoay người lại đi về phòng bếp. Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
Oa? Sao lại không tra hỏi cô? Tống Hàng Hàng cô vẫn còn đang tìm cho mình một cái cớ đó.
Trái lại ba Tống kỳ quái nhìn cô, "Không phải là mua đồ sao?"
"Dạ, quên mang về, cái ô cùng mấy thứ đều ném ở siêu thị rồi."
Cha còn dễ đối phó, cô nói nhanh những lời này, trực tiếp chạy vào phòng
của mình, cũng không biết me đang trừng mắt trong phòng bếp.
Quả
nhiên con gái đều là người ngà người ta, mẹ Tống nghĩ vậy, hơn nữa lại
bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu không kiên trì sinh thêm một đứa con
trai.
Ngày hôm sau, Tống Hàng Hàng nhốt mình trong phòng cả ngày, lại lấy cớ không thoải mái, cả buổi chiều nằm trên giường giả bộ nghỉ
ngơi.
Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, xanh thẳm xanh thẳm, giống như được gột rửa.
Đương nhiên là có nước mưa gột rửa rồi…, cô ảo não vỗ vỗ đầu mình, không phải ngày hôm qua mới vừa mưa sao, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm
của mưa đấy.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt cô đỏ lên, mùi hương trên người Cố Ngự Lâm, thật dễ ngửi.
Nhớ tới cái ôm với anh ngày hôm qua, lúc ấy tim của cô đập rất nhanh, anh
cũng rất khẩn trương, còn hơi giật mình, rất lâu không nói gì.
Cô, rất nhớ anh, lúc này mới là ngày đầu tiên, cô cũng đã hết thuốc chữa mà nhớ nhung anh rồi.
Cho đến lúc này, trong lòng cô mới hối hận, sớm biết vậy đã báo nguyện vọng cùng vào Đại học B với Cố Ngự Lâm.
Gió nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ, thổi qua chuông gió, phát ra âm thanh "Đinh linh linh" dễ nghe.
Có phần lạnh.
Cô không mặc thêm áo mà xuống giường, đi tới trước cửa sổ, cây ngọc lan
dưới lầu đang nở hoa, lá cây xanh ngắt tinh khiết, đóa hoa thuần trắng
muốt.
Một nhánh hoa vừa lúc sà vào cửa sổ, cô vươn tay muốn bắt, nỗ lực rất lâu cũng không bắt được, đành thôi.
Hừ, ngay cả một bông hoa anh cũng chưa từng tặng cho cô.
Nhưng là… Cô nhớ anh đã tìm một ít cây cỏ bốn lá, trồng trong chậu hoa nhỏ anh tìm được, đặt trên bàn học của cô.
Đáng tiếc đó đã là chuyện thật lâu trước kia rồi, lớp mười đi, khi đó, cô
cười nhạo anh, nói anh là một nam sinh mà còn chơi mấy loại hoa hoa cỏ
cỏ này. Anh bị cô nói vậy, buồn bực, sau đó đoạt cỏ bốn lá về, cả ngày
không nói với cô câu nào.
Ha ha, cái tên kia, đã sớm có lòng dạ xấu xa với mình rồi, mình lại trì độn đến thế.
Thật không biết… Là anh ngốc, hay là cô ngốc…
Anh buồn bực, mày sẽ nhăn lại thành hình chữ "Xuyên" (川), xụ má, nhịn không được, nhịn không được muốn vươn tay ra nhéo.
Ha ha, nếu nhéo thật, anh mới thật sự buồn bực.
Sau đó cô mới biết, anh vẫn không thổ lộ với c