
kĩ năng của mình để sửa
chữa, tu sửa một cách độc lập.
Tống Hàng Hàng cẩn thận đọc tài
liệu về nội dung cuộc thi, sau đó chủ động liên lạc với Hứa Nghiêu Thực, cùng anh thương lượng ý tưởng thiết kế.
Hứa Nghiêu Thực cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đề nghị với cô, trước tiên cần khảo sát thực tế.
Vì thế vào 2h chiều thứ bảy hôm đó, hai người gặp nhau ở khu buôn bán nổi tiếng nhất thành phố K.
"Nơi này là nơi người trẻ tuổi thành phố K tụ họp, " Hứa Nghiêu Thực nói,
"Rất nhiều nhà thiết kế thời trang, thợ thủ công và đầu bếp nổi tiếng
đều mở cửa hàng ở nơi này."
"Tôi đã tới đây một lần." Tống Hàng Hàng tiếp lời, "Ấn tượng khắc sâu nhất chính là ‘cửa hiệu ô vuông’(*)."
"Không sai, ‘cửa hiệu ô vuông’ chính là trọng điểm của khảo sát lần này!"
‘Cửa hiệu ô vuông’, tên như ý nghĩa, các thương phẩm trong cửa hàng được bày trong những ô vuông nhỏ được thiết kế riêng, điều kỳ lạ chính là, những thương phầm này không phải chủ cửa hàng nhập về, mà là do chính những
người khách hàng tự mình chế tác, gửi ở “cửa hiệu ô vuông” triển lãm
hoặc tiêu thụ. Mà lợi nhuận “cửa hiệu ô vuông” cũng là trích phần trăm
tiền cho thuê ô vuông.
Bởi vì tiền cho thuê ô vuông của “cửa
hiệu ô vuông” cũng không đắt, thường là một đến hai trăm một ô một
tháng. Phương thức này được rất nhiều người trẻ tuổi hoan nghênh, không
chỉ ở thành phố K, trên toàn thế giới đều thịnh hành hình thức kinh
doanh độc đáo mới mẻ này.
Nhưng cực thịnh tất suy (*phát triển
lên đỉnh điểm thì tất sẽ đi xuống). Thông qua khảo sát cùng phỏng vấn
các chủ tiệm, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực trực tiếp lập được tài
liệu, ‘cửa hiệu ô vuông’ là một ngòi nổ! Hiện tại bọn họ đứng trên con
đường này, đã có bảy cửa hàng! Cạnh tranh khốc liệt cùng người yêu thích các sản phẩm thủ công có hạn, quy định chặt chẽ về sự phát triển của
“cửa hiệu ô vuông”, không ít các ô vuông của “cửa hiệu ô vuông” đều bỏ
trống.
Sách lược phát triển theo chiều hướng “cửa hiệu ô vuông”,
hiển nhiên không phải là một chủ ý tốt.
Tống Hàng Hàng đã học qua
trên khóa, một công ty phát triển, có ba loại mô hình chiến lược có thể
lựa chọn, theo thứ tự là "Nhẹ vốn", "Khác biệt hóa", và “Tập hợp hóa”.
"Nhẹ vốn" nhằm vào ngành sản phẩm số lượng lớn; "Khác biệt hóa" là đi
theo con đường không giống người khác, cho dù là sản phẩm xa xỉ hay giá
rẻ, mấu chốt là ở chỗ có đặc sắc riêng; "Tập hợp hóa" là chuyên tập hợp
sản phẩm tiêu thụ thành từng khu hoặc từng cụm riêng biệt.
Vật
hiếm mới quý. Sản phầm thủ công mặc dù ai ai cũng có thể tự mình làm,
nhưng dù sao tinh phẩm cũng có hạn, sản phẩm có ý tưởng sáng tạo chân
chính lại càng thêm khan hiếm. Nếu như độc quyền bán hàng tinh phẩm là
đồ thủ công, lấy làm nhãn hiệu nổi bật, có thể tạo sự khác biệt trên thị trường tốt xấu lẫn lộn, xây dựng đặc sắc riêng của công ty, một khi
nhãn hiệu được thành lập thành công, phục vụ lượng lớn hàng tinh phẩm,
nhất định có khả năng hấp dẫn lượng lớn khách hàng.
Trải qua
thương lượng, hai người quyết định, lấy "Khác biệt hóa" làm chủ, "Nhẹ
vốn" làm chiến lược phụ, làm đường lối cho cuộc thi đua kinh doanh lần
này!
Hai tuần kế tiếp thật sự rất gian khổ.
Một công ty
hoàn chỉnh, không hề đơn giản như ta thường nhìn thấy, từ nguồn vốn tài
chính, thị trường marketing, tiêu thụ đến lợi nhuận thu về, mỗi một bước đều có thể dẫn đến công ty tan rã.
Dù sao Hứa Nghiêu Thực cũng
chỉ là giáo sư hướng dẫn, chủ yếu công việc vẫn phải do Tống Hàng Hàng
hoàn thành, khảo sát các nguy cơ công ty đầu tư vận chuyển kinh doanh,
vì muốn xây dựng một công ty giả thuyết được hoàn mỹ, sau khi đủ để
thuyết phục bình xét của giáo sư, Tống Hàng Hàng bắt đầu suy tính chọn
mua sản phẩm.
Đây là mắt xích quan trọng nhất để công ty thành
công. Dạng sản phẩm gì, mới đưng là sản phẩm sáng tạo chân chính trong
cảm nhận của người trẻ tuổi? Sản phẩm gì, mới phải có thể tạo thành
"Khác biệt hóa" đỉnh cao của tinh phẩm DIY? Mới có thể trở thành nhãn
hiệu nổi bật, chèo chống cả một hình thức kinh doanh của bọn họ?
Tống Hàng Hàng lại đi một chuyến đến khu phố buôn bán.
‘Cửa hiệu ô vuông’ được bày trí rực rỡ muôn màu, từ rèm cửa sổ làm tay cỡ
lớn, tấm thảm ghép, rèm che từ chuỗi hạt, đến những món đồ cầm tay nhỏ,
búp bê nến, chụp đèn gốm, đa dạng phong phú, khiến người ta không đếm
xuể.
Mặt khác, Tống Hàng Hàng phát hiện, bởi vì sản phẩm thủ công đều là tâm huyết của mình, tất cả giá tiền đều do bản thân quyết định,
chênh lệc rất lớn với giá tiền các sản phẩm bày ở ô vuông, vả lại giá
tiền phổ biến đều hơi cao.
Tống Hàng Hàng lặng lẽ thống kê ở vài
“cửa hiệu ô vuông, Tống Hàng Hàng phát hiện, lượng người vào cửa tiệm
không ít, người chân chính mua đồ, rất ít.
Tống Hàng Hàng ước
đoán, nguồn thu chủ yếu của ‘cửa hiệu ô vuông’ lại là tiền thuê từ sản
phẩm thủ công, mà không phải là tiền tiêu thụ.
Lại nói đến các
sản phẩm thủ công của “cửa hiệu ô vuông”, mặc dù giá tiền so với bình
thường thì không phải cao, nhưng giá cả trong tiệm lại thống nhất rất
nhiều, chất lượng thương phầm cũng tương đối khá.