
ành ta hiện tại… Đến giờ chính ta cũng không biết
chuyện gì xảy ra.”
“Thế giới nơi ta sống so với thế giới này phát triển hơn rất nhiều,
cho nên ta biết rất nhiều những thứ nơi này không có, ví dụ như làm sao
làm nhã kính, làm sao làm ra đao gốm.”
“Vì sợ người khác sẽ đem ta thành ma quỷ, cho nên ta nói dối rất
nhiều, ta không dám nói cho người khác biết sự thật, thế nhưng huynh….
Ta không muốn lừa huynh.”
“Huynh tin ta không?”
Mắt Văn Ngọc Hổ đang ngây dại dần trấn tĩnh trở lại, lo sợ nghi hoặc
trong mắt dần dần biến thành sợ hãi, hắn bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng.
“Ngọc Hổ, huynh làm sao vậy?” Thất Nương hồ đồ không hiểu hỏi.
Hắn ôm nàng trong lòng rất chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng, có
thể có ngày nào đó… ngày nào đó đột nhiên biến mất, giống như khi nàng
đến đây không?”
Thất Nương mỉm cười: “Huynh tin lời ta nói?”
“Ừ, trên đời này căn bản sẽ không có mấy nữ tử giống nàng có can đảm
lại thông tuệ như nam tử như vậy… Nhã kính và đao gốm không phải người
thường nào có thể làm ra được… ta biết lời nàng nói không phải giả.” Văn Ngọc Hổ rầu rĩ nói.
“Thất Nương, nàng hãy đáp ứng ta, không được rời khỏi ta, cho dù có
ngày nàng có thể trở về, nàng cũng đừng đi.” Hắn càng lúc càng ôm chặt,
chặt đến khiến khớp xương trong người nàng cũng đau nhức, giống như muốn đem nàng hòa tan vào thân thể mình.
Thất Nương không đáp, chỉ đưa tay ngược lên ôm chặt hắn.
Văn Ngọc Hổ vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn Thất Nương phải trả lời chắc chắn: “Thất Nương!”
“Vâng!” Rốt cuộc hắn nghe được Thất Nương nói ra, có điều trong bụng vẫn thấy không yên lòng.
“Buông ta ra thôi, nếu không sẽ bị Song My, Hồng Miên thấy đó.”
Hắn rất không tình nguyện buông nàng ra, nghe thấy ở cửa vườn có tiếng ư ư.
Hai người quay đầu lại, liền thấy Vô Ngữ nước mắt lưng tròng đang túm chặt cái đuôi Sa Lang, Sa Lang quay đầu trừng mắt không nói gì, vẻ mặt
rất không kiên nhẫn.
Hai vị này cứ như thế giằng co ở cửa hoa viên, ai cũng không nhường ai.
Thất Nương cười bước qua: “Sa Lang, mày lại bắt nạt Vô Ngữ? Vô Ngữ, Sa Lang có phải lại không muốn chơi với em?”
*Vô Ngữ: hình như là cô bé anh Hổ nhặt đc hồi nọ thì phải, chắc ko nói gì nên gọi là Vô Ngữ.
Văn Ngọc Hổ mắt không rời Thất Nương, nhìn nàng cười tươi như hoa dỗ
dành Vô Ngữ và Sa Lang, tưởng tượng ra sau này nàng cũng như vậy đối với những đứa con của hai người, trong lòng thoáng dâng lên ấm áp, nhưng
vừa nghĩ đến thân thế của Thất Nương, ngực lại cảm thấy bất an.
Thành thân xong sẽ không sao nữa, hắn nghĩ, nhưng lo nghĩ hoang mang trong ngực không chút nào giảm bớt.
Hai ngày trước hôn lễ, bất an như bóng đè xuống hắn đã trở thành sự thật – Thất Nương mất tích.
“Một người lớn sống sờ sờ ra đấy, sao lại không thấy chứ?” Lưu Trường Khanh đập bàn cả giận nói.
“Đại thiếu gia nói có việc muốn nói riêng với Nhị tiểu thư, không cho chúng ta theo.” Hồng Miên khóc ròng, “Nhị tiểu thư cũng nói không cần
chúng ta theo, chúng ta cho rằng có Đại thiếu gia ở cạnh Nhị tiểu thư sẽ không sao, cho nên bọn họ buổi trưa không trở về cũng chỉ tưởng rằng họ ăn ở bên ngoài, nhưng không ngờ một ngày đêm đến giờ cũng không có
người quay về báo tin, mới biết được là không ổn.”
Văn Ngọc Hổ lòng như lửa đốt, vội hỏi: “Các ngươi phái người tìm bọn họ chưa? Có biết bọn họ đến chỗ nào không?”
Hồng Miên chỉ biết khóc lắc đầu, Song My trái lại bình tĩnh hơn một
chút: “Chúng ta đã phái người đi tìm, mới biết được từ trước buổi trưa
đã không ai nhìn thấy thiếu gia và tiểu thư đâu.”
Lưu Trường Khanh hỏi Trần Cương vừa đến: “Ngươi hôm nay có gặp Thành Hề không?”
Trần Cương lắc đầu: “Không ạ, hôm qua hắn nói hôm nay có việc phải làm, cho nên chúng ta cũng không nghĩ nhiều.”
Lưu Trường Khanh hết hồn, ông biết con trai mình đối với Thất Nương
luôn có tình ý, vạn nhất… Ông phân phó Trần Cương: “Ngươi âm thầm đi
thăm dò, xem ai là người cuối cùng nhìn thấy bọn họ, gặp bọn họ chỗ nào
đều phải tra ra rõ ràng, bất quá ngàn vạn lần đừng để người nào biết
Thất Nương cùng Thành Hề đều mất tích cùng một lúc.” Nếu để lộ ra, chẳng biết sẽ sinh ra tin đồn thế nào, đối với thanh danh của Thất Nương chỉ
tai hại vô ích.
Văn Ngọc Hổ nhìn sắc mặt Lưu Trường Khanh lập tức đoán ra nỗi lo lắng thầm trong lòng của ông, trong lòng không khỏi rớt bụp một tiếng, lập
tức nói: “Hắc Giao quân dưới trướng con nhân số nhiều lại không lắm
miệng sinh chuyện, con sẽ để bọn họ hỗ trợ đi tìm…”
Hai phủ Văn, Lưu một đêm đèn sáng không tắt, xảy ra chuyện lớn như
vậy mọi người sao có thể ngủ ngon? Đều trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh
chờ tin, trong đó Văn Ngọc Hổ và Lưu Trường Khanh lại là cả đêm thức
trắng.
Sáng sớm hôm sau, Văn Chiến mang theo hai đứa con đến Lưu phủ thương
nghị, khi Lưu Trường Khanh đang nói chuyện với lão, người gác cổng vào
báo, có khách đến.
Lưu Trường Khanh chẳng còn tâm trạng nào tiếp khách, đang muốn bảo
người gác cổng đuổi đi, lại nghe người gác cổng nói tiếp: “Ông ta nói
quý phủ xảy ra đại sự, nếu lão gia muốn biết cách hóa giải, nên gặp ông
ta một lần thì tốt hơn.”
Mọi người ngẩn