Insane
Thất Nương

Thất Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325231

Bình chọn: 10.00/10/523 lượt.

đều hỏi người đâu, ta muốn đau đầu..” Nàng nhìn thấy Thất

Nương mỉm cười, chợt hỏi: “Tin đó không phải muội truyền ra đấy chứ?”

Thất Nương cười nói: “Cách này quả nhiên là có tác dụng.”

Minh Nguyệt nghe xong dậm chân nói: “Con bé này, vậy không phải thêm

phiền cho ta sao? Khi lâu không thấy ta đem người ra, chẳng phải là muốn đập biển hiệu của Cẩm Sắt phường hay sao?”

Thất Nương đưa chén trà cho nàng: “Nhị tỷ, tỷ hãy chậm rãi nghe ta nói…..”

Sau hôm đó, trên phố lại thêm một tin đồn… Nghe nói mỹ nhân mới đến

của Cẩm Sắt phường không biết làm thế nào mà có được một bài từ* của Lưu gia tiểu thư tài hoa trác tuyệt, cực kỳ yêu thích, vì thế tự mình soạn

ra một khúc, những ai nghe được đều nói ngay cả nhạc khúc của Hồng Anh

cô nương của Thái Hồng Lâu soạn ra cũng không hay như của nàng.

Sau từ trong Lưu phủ lại truyền ra tin tức, một hạ nhân của Lưu phủ

tự tiện đem thi từ của tiểu thư trộm đi bán, bị Lưu phủ đuổi cổ.

Tin tức này khiến cho tin đồn kia càng có vẻ đáng tin, trong thời gian ngắn Cẩm Sắt phường lại náo nhiệt trở lại…

“Ôi chao, đây không phải là An đại gia sao? Ngài sao lại có hứng thú

đến Cẩm Sắt phường vậy!” Minh Nguyệt đứng ở cửa lớn đại sảnh đón khách.

“Ngay cả Bố Y tiên sinh cũng đến đây, ta dù thế nào cũng phải đến xem náo nhiệt chứ! Thế nào? Hôm nay khách quý đến nhiều, chẳng lẽ An Nhất

Thanh ta không đủ tư cách vào cửa?”

“An đại gia thật biết nói đùa, Minh Nguyệt nào dám! An đại gia có hẹn với vị đại gia nào không? Tiểu Trân, mau dẫn An đại gia vào tìm chỗ

ngồi đi.” Minh Nguyệt mặt cười tươi như hoa.

Hôm nay gần như tất cả các nhân vật có máu mặt của Long Thành đều đến đây, có lẽ tám ngày mỗi đầu tháng của Thái Hồng Lâu cũng chỉ đến như

thế, thảo nào Minh Nguyệt vui vẻ ra mặt.

Minh Nguyệt nhìn náo nhiệt rầm rộ hôm nay, không khỏi nhớ đến ngày đó…

“Nhưng xem cách hành sự của Tô thừa tướng cũng biết chuyện Tô Di Ca

và Thanh Liên không thể duy trì được lâu đâu, Cẩm Sắt phường chúng ta

chỉ cần chống đỡ qua một hai tháng là được, cho nên trong khoảng thời

gian này nhất định phải làm cho Cẩm Sắt phường có gì mà thanh lâu khác

không có, những nam nhân bình thường đều có mới nới cũ, mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt mới đến đương nhiên chính là điểm ưu việt hay và tốt nhất.”

Thất Nương giải thích cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt hỏi: “Nói thì không sai, nhưng chúng ta bây giờ kiếm đâu ra mỹ nhân? Lại còn phải sắc nghệ song tuyệt nữa…”

Thất Nương đẩy cửa ra, nhìn người ngoài hành lang đang đi đến, nói: “Mỹ nhân của chúng ta đến đây!”

Người nọ bị Đỗ Quyên giữ ngoài cửa đẩy vào: “Ôn Ôn? Muội nói là nàng?”

Nhìn Minh Nguyệt bộ dáng không thể tin nổi, nàng cười: “Ta đã đặc

biệt nghe thử nhạc khúc của Ôn Ôn, nàng tuyệt đối có năng lực đảm nhiệm

việc này.”

Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt thường thường không có gì đặc biệt của Ôn

Ôn, thở dài: “Nàng dù cho đàn hát hay đến đâu cũng không có tác dụng,

nàng chỉ cần lộ mặt ra thì mọi việc chẳng phải bị lật tẩy?”

“Nàng vì sao phải lộ mặt?” Thất Nương chăm chú nhìn Ôn Ôn nói: “Nàng

là Cao Nguyệt tiểu thư, sao có thể tùy tiện để người khác nhìn thấy mặt

của nàng?”

Minh Nguyệt, Đỗ Quyên lúc này mới hiểu nàng có ý gì, hai người trừng mắt nhìn Thất Nương, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

Đông Hải quận là một tiểu quốc ở phía đông, vị Cao Nguyệt tiểu thư

trong truyền thuyết này chính là công chúa của Đông Hải quận, mấy năm

trước nước này bị diệt vong, nàng trốn thoát. Bởi vì có tài năng cầm

nghệ tuyệt thế, lưu vong ra nước khác cũng được đãi bằng lễ.

Hiện giờ, quý tộc các nước có thể mời được nàng đến đã là cực kỳ vinh hạnh.

Có người nói vẻ đẹp của nàng nghiêng nước nghiêng thành nhưng từ

trước đến giờ đều dùng sa che mặt, không có mấy người từng được nhìn

thấy diện mạo đích thực của nàng.

Thất Nương thì nghĩ, Cao Nguyệt tiểu thư cũng là kẻ đáng thương,

không nước không nhà, ở ngoài thì có vẻ được hoàng thân quốc thích kẻ

giàu có các nước trọng đãi, thực tế chỉ là thứ để kẻ giàu có hoàng thân

quốc thích khoe khoang, mặc dù vẫn xưng là tiểu thư, nhưng bất quá chỉ

là một gái hồng lâu loại cực kỳ cao cấp mà thôi.

Ôn Ôn không hiểu ra sao, hoảng sợ không thôi: “Phu nhân, tôi, tôi..

sao lại là Cao Nguyệt tiểu thư? Tôi không..không phải… Cao Nguyệt

tiểu..tiểu thư? Phu nhân…”

Thất Nương nhẹ nhàng nói: “Ôn Ôn không muốn rời khỏi thanh lâu sao?

Chỉ cần ngươi chống đỡ qua một tháng, không, chỉ cần giả trang làm Cao

Nguyệt tiểu thư ba lần thôi, phu nhân sẽ đem giấy bán mình trả lại cho

người.”

Ôn Ôn trong lòng kinh hoàng, mắt nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nhíu mày: “Chậm đã, ta có mấy thắc mắc, phải biết rằng Ôn Ôn cầm nghệ dù tốt, làm sao có thể tốt được bằng Cao Nguyệt tiểu thư?

Chỉ sợ người có tâm vừa nghe đã biết, đây là điều thứ nhất; thứ hai, Cao Nguyệt tiểu thư cho dù muốn đến Long Thành cũng tất là nhận yêu cầu của hoàng thân quốc thích hoặc kẻ giàu có, sao có thể đến thanh lâu biểu

diễn?”

“Những điều này ta đã thay phu nhân nghĩ rồi, nghe nói Cao Nguyệt

tiểu thư ngoại trừ nhạc từ do chính mình viết, người ngoài nếu có từ