Thất Thân Làm Thiếp

Thất Thân Làm Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324104

Bình chọn: 8.5.00/10/410 lượt.

bộ dáng hắn, không biết hắn sẽ làm sẽ, nhưng nàng không cam lòng yếu thế, cũng hướng thẳng ánh mắt quan sát hắn.

Qua một hồi lâu, Phượng Cô tựa hồ cảm giác cảm giác được thời gian đủ rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Nương gần đây tốt không?”

Vãn Thanh nhất thời sững sờ, hắn vừa mới nhắc đến ai? Nương - là nương….??? Mẫu thân Phượng Cô đã qua đời từ lâu, hắn vừa nhắc tới nương, trừ … ra nương của nàng, còn có thể là nương của ai?

Thật ác độc!

Hắn căn bản là uy hiếp được nàng, biết rằng trên thế gian này người duy nhất nàng lo lắng đó là mẫu thân. Lần này hắn đã nói thẳng ra, rõ ràng là muốn uy hiếp nàng.

Trong lòng nàng chợt nổi lên một mớ suy nghĩ, cuối cùng không kìm được thốt lên một tiếng lãnh thán!

Hắn nhìn thấy phản ứng của nàng, nữ tử này rốt cục cũng đã biết sợ hắn!

Hắn có thể nhìn thấy mọi việc, dùng tâm kế, dồn người khác vào đường cùng. Khó trách chỉ trong mấy năm ngắn ngủi tiếp nhận Phượng Vũ Cửu Thiên đã có thể khiến cho thiên hạ đều biết đến, không người nào có thể đối địch.

Vãn Thanh thầm nghĩ, nhất định không được sợ hãi.

Nàng cười nhạt, chậm rãi nói: “Thiếp thân có lẽ lâu chưa từng về nhà mẹ đẻ, cũng không biết mẫu thân như thế nào, nghe người nhắc đến mẫu thân khiến ta thập phần nhung nhớ. Hảo, vừa rồi phu quân nói muốn nghe ta xướng, không biết người muốn nghe khúc nào?”

Nàng đột nhiên trở nên nhu mì, ánh mắt hiện lên sự cầu xin, cầu xin hắn hãy bỏ qua cho nương của nàng.

Hắn cũng không làm khó nàng nữa, lạnh nhạt nói: “ Tùy ý đàn một khúc cho ta nghe.”

Vãn Thanh thở dài một hơi, may mắn là hắn đã hạ hỏa, nhược bằng không, nàng căn bản không dám tưởng tượng hậu quả, dù thân nàng là một tiểu thư khuê các, luôn ở trong khuê phòng nhưng trước đây cũng đã từng nghe qua những thủ đoạn mà Phượng Cô đã từng làm – đó đều là những thủ đoạn tàn nhẫn, vô tình nhất.

Phượng Cô nhìn nàng thở dài, trong lòng âm thầm buồn cười.

Chưa từng có người nào dám đối đầu với hắn, nữ tử to gan này đúng là không biết tự lượng sức mình. Bất quá, dũng khí này cũng thật đáng khen.

Vãn Thanh cầm đàn lên, ca khởi, là một khúc liễu cao thanh:

Mấy tiếng đề . Thương cảm lại là, xuân quy tiết.

Mãn viện đông phong, hải đường phô tú, lê hoa phiêu tuyết.

Đinh hương lộ khóc tàn chi, toán chưa so sánh, khổ tâm tấc kết.

Tất nhiên hưu văn, đa tình đa cảm, không làm gió trăng.

Tất nhiên hưu văn, đa tình đa cảm, không làm gió trăng.

Tất nhiên hưu văn, đa tình đa cảm, không làm gió trăng.

Phượng Cô nghe như nhập thần, ánh mắt xuyên thấu qua Vãn Thanh, mặt hắn hiện lên khuôn một nỗi thương đau xen lẫn, rối rắm khiến người ta không tài hiểu được.

Nhìn vẻ mặt trầm thống của Phượng Cô, lòng Vãn Thanh dâng lên một xúc cảm khó hiểu, một sự trùng động, tại sao hắn lại có vẻ mặt đau thương như thế. Muốn hỏi hắn, nhưng chợt nhớ ra người như hắn lại có chuyện gì để đau thương?

Trong lúc nàng đương còn suy nghĩ, hắn lẳng lặng đứng dậy biến mất trong màn đêm.

Ngước mắt lên đã không thấy bóng dáng người nơi nào.

Thất Thân Làm Thiếp

Từ đó trở đi, Phượng Cô thỉnh thoảng lại ghé Tuyết các nghe nàng đánh đàn xướng khúc.

Mỗi lần đều lẳng lặng tới, sau khi nghe xong liền lẳng lặng đi, không nói một câu. Hắn không nói lời nào, Vãn Thanh cũng không mở miệng, vì vậy, tất cả, tuần hoàn theo một kiểu vô cùng kì quái. Nhưng cũng không cảm giác được có chỗ nào không ổn.

Nàng lờ mờ nhận ra, khi hắn nghe nàng hát, thì nhớ thương một người.

Chỉ là không biết, dạng nữ tử như nào, lại có thể khiến hắn nhớ nhung như thế, đau thương như thế. Người hắn thích không phải Thủy Nhu cô nương sao?

Trong lòng nàng ngổn ngang thắc mắc, nhưng không được giải đáp.

May mà nàng chưa bao giờ là một người tò mò, tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không tìm cách điều tra đáp án, dù sao, có đôi lúc, quá mức tò mò, nếu có làm hại chỉ có hại chính mình mà thôi, về điều này bản thân nàng hiểu rất rõ. Nhưng Phượng Cô là con người như thế nào, không lẽ có thể tùy ý để người khác nghiền ngẫm, lý giải , vì vậy nàng chỉ xem hắn là khách nghe đàn.

Hắn đến nàng liền đánh đàn xướng khúc, trong mấy ngày, tất cả đều bình an vô sự, tất cả tựa hồ như không có gì bất thường.

Trái lại, nha đầu Hồng Thư kia lại là người thiếu kiên nhẫn.

Hồng Thư mang vẻ mặt tò mò hỏi: “ Nhị phu nhân, người không hiếu kỳ Gia vì sao luôn tới nghe hát sao?”

“Tò mò a.” Vãn Thanh cười một tiếng.

“Người chưa bao giờ lên tiếng hỏi dù chỉ một câu?” Hồng Thư lại hỏi. “Hỏi? Hỏi hắn đến từ phương nào sao? Hỏi hắn ư? Hỏi hắn, hắn cũng sẽ không trả lời ?” (jin: đoạn này khó hiểu thì tha lỗi cho ta T_T. Kún: sửa lại rồi mà cũng vẫn không hiu được. >”

Thất Thân Làm Thiếp

Bước vào thùng nước ấm, nàng chậm rãi thả mình xuống. Dòng nước ấm nhẹ nhàng làm sạch cơ thể nàng, mang lại cho nàng cảm giác thoải mái, thân thể thả lỏng, cảm giác khoan khoái theo dòng máu đi khắp cơ thể. .

Không biết mười sáu năm trước đây nàng được hưởng bao nhiêu phúc phận mà giờ đây mọi tai ương lại cứ hướng phía nàng mà đến.

Liên tiếp, dồn dập hướng lên đầu nàng khiến nàng không thể nào ngước đầu lên được.

Trước mắt nà


Polly po-cket