
từ đâu, nhưng trong lòng của nàng biết, không thể tổn thương hắn.
Nghe thấy nàng – trả lời, Phượng Cô càng thêm phẫn nộ, nhưng lại không thể xả giận lên nàng, chỉ có thể lạnh lùng nhìn bóng trắng đang giao chiến ngoài sân, hung hăng nói: “Hắn vô tội, một sát thủ tại sao lại có thể vô tội, người bị giết không phải càng vô tội hơn hắn sao!”
“Phu quân… Thanh nhi cầu người …” Vãn Thanh không biết phải nói thế nào, nàng biết, mất đi trí nhớ, lúc này nàng không biết phải thuyết phục Phượng Cô như thế nào, vì vậy chỉ có thể mở miệng cầu xin hắn.
Ngân Diện đang ứng chiến nghe thấy Vãn Thanh cầu xin, quay sang nói với nàng: “Không cần cầu xin kẻ tiểu nhân như hắn! Ta tự ứng phó được.”
Vừa nói vừa nhún người bật lên, bóng trắng như lao thẳng về phía mặt trăng, thân ảnh xoay tròn rất nhanh, vạt áo trắng như tuyết phiêu động, đúng là thiên ngoại phi tiên đáp xuống mặt đất, kiếm như hoa nở, đến khi đáp đất, đứng yên, đám… ám vệ kia, chỉ còn lại không tới mười người, những người khác đều gục xuống vũng máu, không chết thì cũng bị thương.
Một chiêu này, hắn rất ít khi dùng, bởi vì cực kỳ hao tổn công lực, nhưng thấy Vãn Thanh cầu khẩn Phượng Cô, hắn cũng không nhịn được nữa, mặc kệ kẻ địch quá đông, ra chiêu luôn.
Trường bào trắng như tuyết nhiễm máu đỏ, cực kỳ dữ tợn.
Lòng của nàng, vẫn dừng ở chiêu vừa rồi, vô phương hồi phục.
Không phải rung động, mà là nàng có cảm giác rất quen thuộc chiêu thức đấy , dường như đã từng nhìn thấy, nhưng lại nghĩ không ra, chỉ có một hình ảnh mơ mơ hồ hồ hiện lên, nhanh đến mức không thể nắm bắt.
Ngân Diện chỉ kiếm vào Phượng Cô, ánh mắt khiêu chiến không cần nói cũng biết.
Vãn Thanh xiết chặt tay Phượng Cô: “Đừng làm thế.”
Một câu ‘ Đừng làm thế ’, không biết là lo lắng cho Phượng Cô, hay là lo lắng cho Ngân Diện.
Hai người đều quay sang nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng nói: “Ta không muốn thấy hai người đánh nhau, Ngân Diện công tử, ngươi đi đi!”
Trong lòng của nàng, dĩ nhiên, lo lắng cho sự an toàn của Ngân Diện .
Sự thật này, nàng không có cách nào nói ra. Bởi vì, nếu như lời Phượng Cô là đúng, hắn là phu quân của nàng, nàng lại lo lắng cho Ngân Diện, chuyện này rất khó hiểu -.
Trong lòng nàng, kỳ thật hiểu rõ, có rất nhiều chuyện, chỉ sợ không đơn giản như những gì Phượng Cô đã nói, nhưng, tình huống lúc này khẩn cấp, nàng không thể cân nhắc nhiều quá, …trước hết cứ ngăn hai người họ đã.
Ngân Diện mang mặt nạ, nhìn không ra vẻ mật của hắn, nhưng Vãn Thanh nhận ra, – hô hấp của hắn, không còn sự ổn định, đã bắt đầu thở gấp, nếu tiếp tục giao chiến với Phượng Cô, chỉ sợ khó có phần thắng, hơn nữa ngay cả đánh thắng Phượng Cô, vẫn còn rất nhiều ám vệ tiếp tục ra chiến đấu, lúc đó chỉ sợ hắn vô phương ứng phó.
Băn khoăn rất nhiều, lúc này, chỉ có cách ngăn hai người họ là hay nhất.
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ra.” Ngân Diện đã suy nghĩ, cũng xác nhận rất khó thắng,– võ công Phượng Cô, hắn đã lĩnh giáo trong rừng đào, không hề đơn giản, là một kẻ âm ngoan, lúc này nguyên khí của hắn đã bị tổn thương nặng nề, nếu còn đánh nữa, chỉ là dựa vào thể lực, chẳng bằng về nhà nghĩ đối sách.
“Ngươi đi nhanh đi!” Vãn Thanh thấy hắn nói vậy, vội vàng thúc giục, tay cũng dùng hết lực để kéo Phượng Cô.
Mắt Ngân Diện lóe sáng, nhìn Vãn Thanh , định rời đi.
Phượng Cô thấy thế, đâu cho phép Ngân Diện rời đi, tay kia kéo tay Vãn Thanh, ngoan độc nhìn Ngân Diện: “Còn muốn chạy sao! Phượng Vũ Cửu Thiên, chẳng lẽ là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi -!” Vừa nói vừa rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Ngân Diện.
Vãn Thanh cả kinh, sợ bọn họ đánh thật, vì vậy chẳng kịp nghĩ gì, lao đến ôm lấy Phượng Cô từ phía sau : “Đừng đi!”
Trong tích tắc, gió ngừng thổi , mây ngừng trôi.
Ai nấy đều sững sờ yên lặng.
Phượng Cô, cứng đờ cả người, kiếm trong tay, chậm rãi buông xuống, trong lòng, đột nhiên trào lên sự vui mừng, đây là, lần đầu tiên, nàng chủ động ôm lấy hắn, mặc dù là bởi vì muốn ngăn cản hắn, nhưng đã chứng minh nàng không bài xích hắn -.
Đây là một dấu hiện tốt -.
Ngân Diện, nhìn Vãn Thanh với vẻ không tin được, vẻ mặt thay đổi đủ mọi cung bậc cảm xúc, trong mắt, lộ ra vẻ thống khổ, hắn không ngờ, Vãn Thanh dĩ nhiên ôm lấy Phượng Cô, – thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ ra sự chua xót mà bản thân hắn cũng không nhận ra: “Nàng có biết nàng đang làm cái gì không? Không phải nàng hận hắn sao? Tại sao lại ôm hắn!”
Vãn Thanh không giải thích được ý tứ của hắn, nàng không suy nghĩ phức tạp như hai người bọn họ, – mục đích của nàng, chẳng qua chỉ muốn ngăn cản Phượng Cô đuổi theo Ngân Diện, nhưng tay nàng không đủ sức kéo hắn, chỉ có ôm thế này mới có thể kéo hắn lại.
Nàng, hoàn toàn không có ý tứ gì khác.
Nghe lời Ngân Diện – nói, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện đó, chỉ thúc giục nói: “Lời ngươi nói ta không hiểu, cũng không biết, chuyện quan trọng lúc này là ngươi chạy đi!”
“Ta không cần dựa vào sự thỏa hiệp của nàng để thoát thân! Ngân Diện ta còn chưa đến mức phải chịu uất ức như vậy!” Ngân Diện vừa nói vừa đâm trường