
ng cô, lời anh trai chiếm một phần hết sức quan trọng, chi bằng anh trực tiếp bắt
tay với Thẩm Hàn Vũ, chỉ cần Thẩm Hàn Vũ đồng ý thì sẽ hiệu quả hơn việc anh mặc áo màu làm vui lòng người than[2'>, giở hơn một trăm trò bịp bợm theo đuổi ngu ngốc.
[2'> Theo Hiếu tử truyện, Lão Lai Tử là
người nước Sở thời Xuân Thu, đã hơn bảy mươi tuổi mà cha mẹ vẫn còn
sống. Vì sợ cha mẹ buồn khi thấy mình già nên ông thường mặc quần áo màu mè, sặc sỡ rồi hát múa trước sân và giả vờ ngã, khóc như trẻ con để cha mẹ vui cười.
Tuy cách này hơi mất nhân cách nhưng có trời chứng giám, anh thực không nghĩ ra cách nào hay hơn. Anh là luật sư, chỉ biết sử dụng cách nào có lợi cho mình để thắng trong một vụ tố tụng, trong
tình yêu cũng vậy.
Nhưng anh không ngờ, cái bàn tính như ý của anh càng gõ càng sai!
“Tề Quang Ngạn! Tôi giao Tình cho cậu là muốn cậu chăm sóc tốt cho con bé,
chứ không phải muốn cậu cả ngày nghĩ cách làm thế nào để chấm mút xà xẻo nó. Đến em gái của bạn mà cậu cũng không tha, loại cầm thú như cậu còn
có nhân tính không hả?”
Tề Quang Ngạn suýt chút nữa bị tiếng
thét ấy làm thủng màng nhĩ, vài giây sau mới đặt điện thoại về bên tai.
“Cái gì gọi là chấm mút xà xẻo? Tôi thực sự nghiêm túc theo đuổi Tiểu
Tình, cậu phản đối có quá kích động không?”
“Nghiêm túc ư? Bạn
gái thay mấy lần rồi, cậu còn mặt mũi tự ngắm mình không? Tôi cảnh cáo
cậu, tránh xa Tình ra, con bé không phải đối tượng để cậu vui đùa!” Thẩm Hàn Vũ nổi điên, không ngờ ngay từ đầu cậu ta tiếp cận Tình là đã có
mưu đồ bất lương!
“Vậy thì làm sao? Số bạn gái cậu từng thay chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn tôi, cậu có tư cách gì mà nói với tôi những lời đó?” Tề Quang Ngạn bị làm cho tức điên, bật lại.
“Tôi chưa bao giờ nói mình trong sạch, chính vì vậy, tôi rất tự biết mình,
dù muốn tôi cũng chẳng có nổi một người phụ nữ tốt, loại người như chúng ta, chỉ có thể làm tổn thương phụ nữ mà thôi.” Cho dù khát khao tới mức trái tim đau nhói, anh mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám,
cũng không thể giơ tay giành lấy…
“Cậu khác, tôi khác. Chính vì
cậu tự ti một cách khó hiểu, không đủ dũng cảm để giành lấy tình yêu nên mới khiến Tâm Bình tổn thương biết bao lần. Nhưng tôi không như vậy,
nếu yêu ai tôi sẽ dũng cảm đối mặt với trái tim mình. Chỉ cần tôi muốn,
tôi tuyệt đối tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Bản thân cậu xấu xa
cũng đừng có suy bụng ta ra bụng người!”
“Yêu ư?” Anh cười khẽ.
Tề Quang Ngạn nghe thấy, cảm thấy tiếng cười đó lạnh lẽo tới mức sống
mũi cay cay. “Đừng nói với tôi về tình yêu, cậu không hiểu nó nhiều hơn
tôi đâu, ít nhất cậu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống
địa ngục là như thế nào, một trái tim nhất định phải tàn ác mổ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng
tồn tại, để từng ngày trôi qua trong cảm giác tê liệt…”
Khoét rỗng trái tim? Trong đó còn lại những gì?
Ý của cậu ta là, trái tim cậu ta đã chết từ lâu rồi ư?
“Đã cắt bỏ đến mức đau đớn như vậy, vì sao không mạnh dạn đòi lấy? Tôi không hiểu rốt cuộc cậu do dự cái gì?”
“Tôi…” Thẩm Hàn Vũ mở miệng nhưng không nói gì.
“Tôi không quan tâm cậu nói thế nào, dù sao tôi vẫn theo đuổi Tiểu Tình, cậu tin cũng được, không tin cũng được, cô ấy là người con gái đáng để tôi
trân trọng, tôi không đùa giỡn với cô ấy.”
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt lòng bàn tay: “Nếu tôi kiên quyết phản đối đến cùng thì sao?”
“Tôi vẫn sẽ dốc toàn lực để giành lấy cô ấy, tuyệt đối không từ bỏ.”
“Cậu cho rằng Tình sẽ nghe lời cậu hay nghe lời tôi?”
“Vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình vậy, nhưng cho phép tôi
không khách khí mà nói một câu: Thẩm Hàn Vũ, mẹ kiếp, cậu thật ích kỷ!
Lợi dụng sự coi trọng của em gái với người thân, trói chặt bước chân đi
tìm hạnh phúc của cô ấy, như vậy là làm khó cô ấy, cậu là thứ anh gì
vậy? Nói thẳng một điều, cậu “chỉ là” anh trai, không phải chồng cô ấy,
dựa vào cái gì mà độc chiếm cô ấy, không cho phép cô ấy đi tìm tình yêu
đích thực?”
Từng câu, từng chữ đánh mạnh vào nơi sâu thẳm nhất
trong trái tim anh, nặng nề, tàn nhẫn, đau tới mức khiến anh không thốt
nên lời…
Anh không nhớ cuối cùng bọn họ kết thúc cuộc điện thoại như thế nào. Anh thất thần, ngơ ngẩn ngồi đó, tới khi Thẩm Thiên Tình
trở về.
“Oái! Anh, chẳng phải anh nói muộn mới về à? Em vẫn chưa nấu cơm!”
Anh ngỡ ngàng ngước mắt, nụ cười nhẹ, trong trẻo ánh lên trên gương mặt cô, anh không thể nở dù chỉ là một nụ cười yếu ớt.
“Em đi đâu vậy?”
“Em tới chỗ anh Tề lấy ảnh.” Cô giơ tập ảnh trong tay lên. “Chụp hồi đi Cửu Phân lần trước. Vốn dĩ anh Tề nói sẽ mang qua cho em, nhưng em nghĩ
mình không phải là không biết đường nên chẳng phiền anh ấy nữa. Anh có
muốn xem không?”
Không nhận thấy thần sắc thiếu thoải mái của anh, cô tràn đầy hào hứng dựa sát người anh, lật từng tấm, cùng xem với anh.
“Tấm này là thế nào vậy?” Anh chỉ một trong những tấm cô để Tề Quang Ngạn
ôm, cử chỉ này thân mật biết bao, có thể khiến người khác hiểu nhầm là
một cặp tình nhân, cô không biết ư?
Thẩm Thiên Tình lè lưỡi: