
ẻn vẹn có một ngày đã khôi phục, hơn nữa lại còn ở lại nhà Nhân Tịnh không đi, cũng không biết anh ta đang giở trò quỷ gì. Nhưng Nhân Tịnh cũng kỳ lạ, không biết tại sao, có chết cô ấy cũng không chịu báo cảnh sát, mặc cho tên kia muốn gì cũng đồng ý, khiến cô lo lắng gần chết.
“Mình tuyệt đối không mua cho anh ta.” Trương Nhân Tịnh nói chắc như đinh đóng cột.
Thấy cô không đề cập đến chuyện báo cảnh sát, Lý Bội không khỏi thở dài một cái.
“Vậy nếu anh ta giống như lần mua máy lạnh, tiền trảm hậu tấu thì sao đây?” Cô hỏi.
Trương Nhân Tịnh nhíu mày, cô không trả lời được. Nói thật, nếu như tên khốn kia làm như vậy thật, cô cũng hết cách, chỉ có thể để lãi mẹ để lãi con thôi.
“Hay mình cho cậu mượn tiền, mua laptop cho anh ta?” Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ lại không có kế sách khả thi của Nhân Tịnh, Lý Bội không nhịn được liền đề nghị.
“Không cần, như vậy chỉ làm anh ta tệ hơn mà thôi.” Trương Nhân Tịnh lập tức trả lời.
“Vậy nếu anh ta lại mượn tiền của người khác, muốn cậu trả thì sao?” Chuyện mua máy lạnh lần trước vẫn còn như mới với Lý Bội.
“Anh ta biết mình không có tiền, còn dám để mình trả hộ anh ta, mình sẽ trở mặt với anh ta, bãi công!” Cô hung tợn nói.
“Bãi công thế nào? Không nấu cơm cho anh ta, không giặt quần áo cho anh ta sao?” Lý Bội hỏi cô.
“Đúng.” Cô gật đầu một cái rất mạnh.
“Thật không có tính uy hiếp chút nào.” Lý Bội không nhịn được trợn to mắt, bĩu môi bình luận.
“Anh ta không có tiền, nếu mình không nấu cơm cho anh ta, anh ta sẽ chết đói.” Trương Nhân Tịnh cãi lại.
Nhìn dánh vẻ của cô căn bản không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, Lý Bội cũng lười thảo luận chuyện này với cô, liền nói: “Thôi, mình mặc kệ cậu. Chúng ta lâu lắm rồi không tụ tập, rủ cả Vũ Phi nữa, tối nay bọn mình lại đi uống một chén, thế nào?”
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Mình rất muốn đi, nhưng không có tiền, tiền tiêu vặt cũng bỏ ra mua máy lạnh rồi, cho nên trước ngày trả lương, muốn đến những nơi phải xài tiền thì đừng rủ mình đi.” Trương Nhân Tịnh cười khổ, lắc đầu.
“Mình biết, mình biết, mình mời mà.” Lý Bội nói.
“Thật không? Cậu mời mình?” Trương Nhân Tịnh thần kinh nhất thời run lên, hai mắt sáng lấp lánh.
Lý Bội gật đầu.
Trương Nhân Tịnh hoan hô một tiếng, lập tức cho cô một cái ôm thật chặt, sau đó về phòng làm việc rủ thêm Lâm Vũ Phi, ba người cùng đi ăn cơm, lại đi uống rượu, tới gần mười giờ mới về nhà.
Từ đầu tới cuối cô cũng chưa từng quên ở nhà còn có một vị “đại gia” đang đợi cô về phục vụ, nhưng anh ta khó chịu thì ngược lại, cô lại có khoái cảm trả được thù.
Anh bị chết đói cũng tốt lắm, hừ!
Chỉ có điều, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng vừa rồi cô vẫn ghé vào một tiệm mì bên đường mua một tô mì thịt bò, tránh không để xảy ra án mạng.
Đứng trước cửa nhà, cô đột nhiên có một ý tưởng, nếu như tối nay không có cơm tối vẫn không khiến anh ta học được cách nghe lời, vậy thì anh ta cũng đừng mong được ăn tô mì này.
Không sai, trước cứ giấu đi đã, nếu anh ta không biết hối cải thì coi như cô không mua tô mì này là được.
Nghĩ xong, Trương Nhân Tịnh lập tức nhét tô mì vốn được xách trên tay vào trong túi, căn bản không chú ý tới trên hành thang tối tăm có một đôi mắt nóng bỏng lại tà ác đang chú ý từng cử động của cô, cũng nhắm đúng lúc cô dùng chìa khóa mở cửa lặng lẽ đi tới phía sau cô, đột nhiên bịt miệng cô, đồng thời dùng tay còn lại ôm chặt thân thể cô, đè chặt cô lên cửa chính vẫn chưa mở ra.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Cô bị tập kích bất ngờ, sợ đến mức thét chói tai, nhưng âm thanh đều tích tụ lại trong miệng, không phát ra được.
Cô có thể cảm nhận được thân thể đối phương dán chặt vào lưng cô, một cảm giác ghê tởm dâng lên, cô cũng có thể cảm thấy hắn đang sờ soạng tay cầm cửa, hình như muốn mở cửa nhà cô, đẩy cô vào trong nhà.
Tên lưu manh này biết cô ở một mình, biết trong nhà không có ai.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, đồng thời, cửa chính bị đẩy ra, trước mặt, ánh điện chói lọi, bởi vì đèn trong phòng khách đang bật, mà Tiết ác ma đang nằm vắt chân trên sofa ngoài phòng khách, nghe tiếng mở cửa cũng ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Dưới ánh điện, tâm trạng ba người cùng có biến đổi lớn.
Trương Nhân Tịnh từ vạn phần hoảng sợ đến vui muốn khóc, Tiết Hạo Nhiên đang thư thái xem ti vi, cả người lập tức căng thẳng, còn tên lưu manh lại từ tinh trùng lên não đến lông măng dựng đứng, toàn thân cứng ngắc, buông cô gái trong ngực ra đẩy mạnh về phía trước, quay người bỏ chạy trong chớp mắt.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Trương Nhân Tịnh trong lúc lảo đảo cảm thấy có một cơn gió mạnh thổi qua, ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Tiết Hạo Nhiên và tên lưa manh kia đâu nữa.
Cô mặt không còn chút máu, đưa hai tay lên ôm chặt lấy mình, không cách nào ngăn cản cảm giác sợ hãi đang lan tràn trong lòng. Nếu như hôm nay không phải Tiết Hạo Nhiên ở đây, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Một lát sau, một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, hình như còn kèm theo tiếng rên tỉ, cô nghi ngờ nhìn ra phía cửa chính vẫn đang mở rộng, sau đó Tiết Hạo Nhiên xuất hiện, tay còn giữ m