XtGem Forum catalog
Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324141

Bình chọn: 10.00/10/414 lượt.

h nổi tiếng, dần dần cũng thích chụp ảnh. Xe vừa đến nơi là tôi vác

máy ảnh sục sạo khắp nơi. Quần jean, áo phông rộng thùng thình, dưới

chân mang đôi giày thể thao tiện lợi, tôi đắm mình dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng một phút cũng không quên trang bị đủ các đồ nghề chống nắng

bảo vệ làn da. Cũng có những đêm yên tĩnh chợt nhớ tới hắn, nhưng tôi sẽ lập tức tự khiêu vũ một bài hoặc chạy đi sục sạo đâu đó, làm cho bản

thân mệt nhoài đến không còn khí lực nhớ tới hắn nữa. Thân thể tôi

thường xuyên ở tình trạng kiệt sức nhưng bù lại, nụ cười ngày càng rạng

rỡ hơn.

« Biết ngay Nhâm phó hội trưởng đang ở trên này » giọng

nói nam tính thập phần dụ hoặc vang lên, khiến cho người ta liên tưởng

đến một thư sinh tao nhã thoát tục.

Bất quá cũng chỉ là liên tưởng.

Tôi không quay đầu, chỉ đơn giản dịch sang một bên, chừa ra một chỗ trống

bên cạnh. Trình Giảo Kim không chút khách khí, lập tức ngồi xuống. Hai

chúng tôi sóng vai ngồi trên nóc sân thượng dãy nhà đoàn thể, nhìn về

trời đêm phương bắc, nơi ngôi sao Bắc đẩu nhấp nháy nổi bật giữa màn

đêm. Tôi đưa cho hắn một lon bia « Muốn uống không ? Tôi vừa mua một tá »

Trình Giảo Kim đưa tay nhận lấy, bật nắp uống một ngụm « Haha~giữa đêm đông

giá rét, Nhâm phó hội trưởng không chui vào chăn ấm nệm êm lại chạy lên

nóc nhà ngồi hít khí lạnh. Sở thích thật không bình thường nhỉ ! »

Tôi chậm rãi uống tiếp vài ngụm bia, lặng lẽ hưởng thụ dòng nước lạnh lẽo

chạy dần xuống thực quản, từng chút hưởng thụ cảm giác dễ chịu này « Đêm nay tôi muốn yên tĩnh một chút nên mới lên đây, nếu muốn gây gổ thì đợi lúc khác nhé »

Trình Giảo Kim nghiêng đầu nhìn tôi, ngửa cổ uống một ngụm lớn, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Vì thế, hai con người

minh tranh ám đấu suốt một năm rưỡi ở hội sinh viên lại có thể an tĩnh

ngồi bên nhau cùng uống bia, ngắm nhìn những ánh đèn đường nhấp nháy nơi cuối trời.

Qua 12 giờ, tôi thu dọn vỏ lon, duỗi chân đứng lên.

« Phải đi rồi sao ? » Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên cắt ngang không gian tĩnh mịch. Nếu không phải đã quá quen thuộc con người này thì có

lẽ chính tôi cũng sẽ bị giọng nói ấm áp này lừa gạt. Ba mẹ hắn chắc rất

hãnh diện khi sinh ra hắn, vô luận là dung mạo, thanh âm, ánh mắt đều

nho nhã không chê vào đâu được.

Trình Giảo Kim thấy tôi nửa ngày

không nói chuyện, chủ động hỏi « Hôm nay có chuyện đại sự gì mà khiến

cho Nhâm phó hội trưởng cô nửa đêm chạy lên sân thượng uống rượu hóng

mát thế ? »

Tôi nhún nhún vai « Sinh nhật tôi »

Trên thân

thượng gió rất mạnh, thổi tung bay mái tóc tơ non mềm mại trước trán

hắn, đôi mắt phía sau cặp kính khẽ nheo lại « Chắc không chỉ vì thế »

Tôi sảng khoái dang tay vặn người mấy cái cho giãn gân cốt « Hẳn là anh

biết ý nghĩa bút danh Lỗ Tấn chứ ? » [Tác giả đặt bút danh là Lỗ Tấn để

nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu. Có xuất xứ như sau: Tấn là do chữ tấn

hành, ý là phải đi nhanh lên. Chẳng là hồi nhỏ, do ham mê bắt dế, mấy

lần đến lớp muộn, bị thầy quở mắng và phạt quỳ, cậu bé vừa tức vừa thẹn, bèn lấy dao khắc vào bàn một chữ "tấn" để nhắc nhở mình. Còn Lỗ là để

kỷ niệm bà mẹ bà Lỗ Thụy, người mà ông rất yêu kính.'>

“Nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu….là kỷ niệm nào của cô?”

Tôi cười một tiếng, xách túi lon rỗng bước đi, khẽ nói “Trẻ con không nên

tìm hiểu bí mật của người lớn, biết nhiều bí mật cũng không phải chuyện

vui vẻ gì”

“Trẻ con….?” Hắn thần sắc cổ quái, ngoái đầu nhìn tôi “Cô say rồi à?”

“Cứ cho là say đi” Tôi đưa lưng về phía hắn, nâng tay phải lên vẫy hai cái “Ngủ ngon”

…..

Ban đầu chỉ là tình cờ ngồi uống rượu cùng nhau, sau này tôi mới biết đó

quả thật là một việc dại dột. Tôi đã xem nhẹ khả năng đeo bám của Trình

Giảo Kim…

Thứ năm tuần tới, tôi nhận nhiệm vụ đi mua vài thứ cho

hội sinh viên, Trình Giảo Kim chủ động đề nghị đưa tôi đi. Tôi cũng

không phản đối, tự nhiên có người đưa đón càng khỏe thân.

Chủ

nhật, thứ hai, thứ ba đều lo phục vụ Thái Hậu, Thái Hậu nói tháng trước

bà vừa mua một tòa nhà mới ở đây. Tôi như trước không có ý kiến gì “Dù

sao tiền bạc là vật ngoài thân, ngoại trừ khoản tiền dành cho những việc thiết yếu sau này, số còn lại bố mẹ thích mua gì thì mua”

Thứ tư ở nhà ngủ nướng cả ngày, đến thứ năm đi mua đồ cùng Trình Giảo Kim.

Thằng nhóc hôm nay mặc nguyên một cây vàng nhạt, phối với cặp kính và nụ cười nhu hòa càng tăng thêm hiệu quả lừa gạt. Tôi vẫn mặc đồ thường ngày,

quần jean, áo sơ mi hồng nhạt, mái tóc dài thả ngang lưng. Hơn nửa buổi

sáng lang thang các siêu thị tìm mua vật dụng. Chúng tôi một nam, một nữ sóng vai nhau trên vỉa hè, dọc đường không thiếu những ánh mắt chòng

chọc, những cái ngoảnh đầu mạnh mẽ, làm tôi liên tưởng chính mình trở

thành minh tinh màn bạc bất ngờ xuất hiện giữa phố phường.

Chúng

tôi xuôi xuống phía nam, đi một đoạn rất xa, rốt cuộc cũng thấy cuối phố xuất hiện một đôi tuấn nam mỹ nữ rất có lương tâm cùng chia sẻ ánh mắt

thiên hạ với chúng tôi.

Mở cửa xe bước ra, tim tôi ngừng đập một giây……

Trong vô vàn những con người đi qua cuộc đời ta, sẽ có một người, mặc kệ xa

cách b