
nói nhiều bên cạnh dường như không nghĩ như vậy.
Không biết đây là lần thứ mấy hắn vào phòng kiểm tra nhiệt độ của cô, Lâm Giang nhíu mày : “Sao vẫn nóng như vậy ? Thật là kỳ lạ, lúc trời
lạnh nhất thì không bị cảm, ngược lại khi khí hậu tốt lên lại sinh
bệnh……”
Chu Ninh Dạ liếc hắn một cái, giọng điệu mang chút tà mị : “Có cần em nhắc nhở anh là lỗi tại ai không ?”
Thời tiết dù lạnh, có hắn ôm ấp áp, nằm bên cạnh là một con sói lớn
lông xù, ai còn có thể bị lạnh ? Còn bây giờ? Động một chút liền cởi
quần áo của cô, rất nhiều lúc cô căn bản không hiểu được mình trêu chọc
đến hắn khi nào, chọc cho thú tính của hắn trỗi dậy, trực tiếp nhào đến
ăn cô sạch sành sanh.
Quả thực được đằng chân lân đằng đầu* ! (*: tương tự như được voi đòi tiên)
“Ưm !” – Nhìn xem, chính là như vậy, hắn lại sáp tới! Hôn cô không thở nổi, bàn tay to tiến vào quần áo tùy ý làm bậy.
Cô hoàn toàn không hiểu được, một ánh mắt của cô, một cái liếc nhẹ
nơi khóe mắt, một cái mỉm cười nhợt nhạt, thậm chí là tiếng nói dịu dàng mang theo chút tà mị, đều có thể làm cho hắn mê muội đến mất hồn …
Hắn tiến vào trong chăn theo, quấn quít lấy thân thể cô, vuốt ve an ủi.
Cô khẽ than nhẹ, mở rộng tứ chi, ngầm đồng ý tác cầu của hắn, dung túng hắn không giới hạn.
Hắn trực tiếp tiến vào cô, theo luật động nguyên thủy, thở dốc, cũng nhau đạt đến cực hạn.
Cao trào qua đi, hắn nằm trên người cô, thở nhẹ, sờ sờ gương mặt đỏ ửng của cô, thay cô lau mồ hôi.
“Anh có hưng trí như vậy sao ?” – Cô còn đang sinh bệnh, hơn nữa ngay cả quần áo đều chưa cởi ra đã trực tiếp đến, gấp như vậy sao ?
“Không phải…… Bởi vì Y Nỉ nói phải để em đổ mồ hôi……” – Cô vẫn luôn
sốt, hắn thực lo lắng, đành phải đi hỏi Y Nỉ, sau đó Y Nỉ nói …
Vậy cùng cô làm một chút “vận động kịch liệt”, đổ nhiều mồ hôi một chút, sau đó tự nhiên sẽ hạ sốt.
Ám chỉ không có ý tốt, mà hắn có thể nghĩ đến, hơn nữa muốn cô đổ thật nhiều mồ hôi, cũng chỉ có cách này.
Hắn rất có nhẫn nại không cởi quần áo của cô, tuy rằng rất muốn dán lên da thịt của cô, nhưng lại sợ sẽ làm cô bệnh nặng hơn.
Chu Ninh Dạ quả thực dở khóc dở cười.
Tôn Y Nỉ này căn bản chính là muốn xúi giục hắn làm cầm thú !
“Nếu chiêu này hữu dụng, bác sĩ trên thế giới này đều vô dụng hết rồi”.
“À” – Cho nên là không đúng sao ? Ưm…… Cũng không tính là không đúng, dù sao, hắn vô cùng thích cùng Ninh Dạ làm chuyện này……
Chu Ninh Dạ cười dịu dàng, khẽ hôn môi của hắn : “Cám ơn anh, Lâm Giang”. Cô biết, hắn thực sự rất lo lắng cho cô.
Kết quả, ngày hôm sau cô thật sự hạ sốt.
Đo xong nhiệt độ cơ thể, xác định chưa đến ba mươi bảy độ, hắn khó
được cùng cô tranh luận nho nhỏ : “Em xem, còn nói vô dụng !”
“Vâng vâng vâng, bác sĩ cầm thú, nhanh đi làm đi, anh bị muộn rồi”.
Lâm Giang ôm ôm ấp ấp cô một lát mới cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài.
Hắn thực sự dính lấy cô a ! Ngày thường mở miệng trái một câu Ninh
Dạ, phải một câu Ninh Dạ, lời nói bộc trực khiến người ta cảm động :
“Anh yêu Ninh Dạ nhất trên thế giới.”
Trừ đi làm, nơi nào hắn cũng không muốn đi, một lòng chỉ muốn chạy
nhanh về bên cạnh cô, nếu lâu một chút không gặp cô sẽ nhớ, ngay cả thời gian ăn cơm, nghỉ trưa đều phải chạy về nhà gặp cô.
Vô luận hắn độc lập cỡ nào, về mặt tình cảm vẫn hoàn toàn ỷ lại cô,
nếu không có cô, hắn làm sao bây giờ ? Cô ngay cả nghĩ cũng không dám
nghĩ……
Thẳng đến khi xác nhận hắn đi xa, Chu Ninh Dạ nhìn xuống, ấn nơi trái tim đập nhanh đau đớn trong khuông ngực, lộ ra tươi cười vừa ngọt ngào
vừa chua chát.
“Chu tiểu thư, căn cứ vào xét nghiệm mới nhất, trước mắt tình hình
van tim suy yếu rất nghiêm trọng. Cô hẳn là biết tính nghiêm trọng của
việc này, nếu để lâu máu sẽ chảy ngược trở lại, rất có khả năng dẫn đến
suy tim, đứng trên lập trường của một bác sĩ, tôi đề nghị cô nhanh chóng phẫu thuật điều trị”.
Nhận thuốc, đi ra khỏi bệnh viện, không biết bên ngoài trời mưa to đã bao lâu, Chu Ninh Dạ đứng ở trong mưa không thể động đậy.
Bắt không được xe, nhìn thấy sắp đến giờ Lâm Giang tan làm, hắn về
nhà nếu không thấy cô, nhất định sẽ sốt ruột. Cô vốn muốn đi sớm về sớm, việc này, cô còn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên nói cho hắn hay không.
Không phải cô muốn giấu giếm, mà bởi vì muốn nhìn vẻ tươi cười hạnh phúc thỏa mãn của hắn, cô luôn không đành lòng nói ra miệng.
Cô liên tục phát sốt, không phải bị cảm, là do triệu chứng của căn bệnh.
Tim cô không được khỏe mạnh, là bệnh tim do van tim suy yếu, đã chuẩn đoán được từ rất sớm, hàng năm đều khám cố định hai lần để theo dõi.
Cô luôn không quan tâm, cho dù có một ngày, bệnh tình chuyển biến
nặng, cô cũng sẽ không quá khổ sở. Trên đời này, cô không có nhiều thứ
không muốn xa rời, cũng không vướng bận, lúc đi hẳn là sẽ không ai vì cô mà khổ sở. Cho tới nay, đều chỉ có một, cô độc. Rồi sau đó, cô gặp gỡ
Lâm Giang.
Nói thật, tình cảm bây giờ của cô rất phức tạp, nhưng cũng không có
hãi, không có lo lắng hắn gây nguy hiểm, cô thậm chí ngoài ý muốn chính
mình có thể đọc ra suy nghĩ trong con ngươi so với hồ sâu càng lạnh lẽo
hơn kia, hơn nữa bị xúc động.
Rất