XtGem Forum catalog
Thay Tim

Thay Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322834

Bình chọn: 9.5.00/10/283 lượt.

ại loạn, nhất thời không thể nghĩ rõ ràng.

“Ngươi, đừng nhúc nhích, ngồi yên ở chỗ này, ta đi tìm quần áo của

dượng cho ngươi mặc.” Để cho người ta nhìn thấy một nam nhân không mặc

quần áo ở trên giường cô, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không

sạch.

Cô lấy quần áo về, hắn vẫn duy trì tư thế cũ, nghe lời không nhúc nhích.

“Mau mặc vào.”

Hắn cầm quần áo nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, mới hạ quyết tâm lấy tay xỏ vào nơi có chỗ trống, đông kéo kéo, tây giật nhẹ…… Thấy hắn quấn quần áo thành một đoàn, dường như là tự trói mình lại, cô thở dài, tiến lên giải cứu hắn.

“Nhìn, ta chỉ dạy một lần.”

Hắn quả nhiên thực nghiêm túc, nhìn cô không chuyển mắt.

“Hồng hồng.” Giống như phát hiện cái gì, hắn đụng đụng vào khuôn mặt phấn hồng của cô, thật khá.

“Đừng nói bậy!” Cô xấu hổ chuyển tầm mắt, tận lực không nhìn chỗ

không nên nhìn. Cô lại không thể nào thuyết phục chính mình, hắn chính

là một con sói, không thể áp dụng những quy định thế tục lên người hắn,

tay cô chạm vào thân thể tráng kiện của nam nhân cũng là chuyện thật……

Về sau, Ngưng Nguyệt vẫn dẫn hắn đi.

Khi đó hắn còn chưa biết nói tiếng con người nhiều lắm, chỉ là luôn

kêu Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, gắt gao lôi kéo tay áo của cô không tha, sau đó cô cũng cười rất dịu dàng với hắn, đồng ý dẫn hắn cùng nhau trở

về.

Cô nói với người khác, hắn là người hầu cô mua trên đường về, người

ta vì nghèo mà bán mình làm người hầu, mọi người cũng không hoài nghi.

Lúc đầu, lão quản gia đưa cho hắn một cây chổi, hắn phát ngốc một hồi lâu, về sau mới biết, đó dùng để quét rác.

Sau khi Ngưng Nguyệt biết, liền nói hắn không cần làm chuyện gì, có

thời gian rảnh, cô sẽ dạy hắn viết chữ đọc sách, hắn biết dùng chữ ngày

càng nhiều.

Con người đều có tên, bây giờ hắn đã là người, nhất định phải có tên. Đây là cô nói, còn thay hắn lấy tên, kêu “Lâm Giang”.

Cô nói, Lâm : là nơi cô gặp hắn, Giang : là họ của cô.

Khi đó, hắn là rất vui vẻ, tên của mình và cô có một chữ giống nhau,

thẳng đến thật lâu về sau, hắn mới thực sự đã hiểu hàm nghĩa trong đó.

Khi đó cô, cũng nguyện ý cùng hắn làm bạn, chẳng phải đơn thuần bị hắn quấn quít lấy, mà không có cách nào ở cùng hắn.

Con người thực sự rất xấu, bởi vì Ngưng Nguyệt đối tốt với hắn, để

cho hắn cùng cô ăn đồ ăn giống nhau, chuyện gì cũng không cần làm, người khác sẽ không vui vẻ, vụng trộm bắt nạt hắn.

Lúc đầu không hiểu được, thẳng đến có một lần, khi có người cố ý lấy

đồ vật đánh lên đầu của hắn, hắn mới biết được thì ra cái này gọi là bắt nạt.

“Tên ngu ngốc.”

Hắn biết, rất nhiều người gọi hắn như vậy sau lưng, còn nói không hiểu đại tiểu thư vì sao lại mua một tên ngốc về.

Hắn không biết làm sao, khi bị bắt nạt chỉ biết gọi cái tên mà hắn ỷ lại: “Ngưng Nguyệt, đau……”

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Ngưng Nguyệt tức giận, một lần kia, Ngưng Nguyệt rất tức giận, đuổi hết những người bắt nạt hắn trong

phủ ra ngoài, còn nói: “Từ nay về sau, địa vị Lâm Giang ngang với ta.”

Khi gặp riêng, Ngưng Nguyệt hỏi qua hắn: “Ngươi hối hận sao?”

Ở trên núi, hắn tự do tự tại, khi rảnh có thể rượt đuổi động vật nhỏ, ở giữa núi rừng nhàn nhã chơi đùa, đi đến thế giới con người, rất nhiều tâm kế, hãm hại nhau, mà hắn không thể hiểu được. Ở trong này, người

khác thậm chí gọi hắn là tên ngu ngốc, hèn mọn bị người coi thường, khi

dễ.

“Hối hận? Không.” Trên núi, không có Ngưng Nguyệt đối tốt với hắn.

Ở trên núi khi bị thương, chỉ có thể chính mình liếm liếm, ngủ một

giấc, không thể giống như bây giờ, miệng vết thương trên trán được Ngưng Nguyệt tỉ mỉ đắp thuốc, luôn dùng khẩu khí rất luyến tiếc hỏi hắn đau

không.

Mặc kệ là đi đâu, hắn vẫn là muốn đi theo Ngưng Nguyệt.

Bây giờ, hắn đã có thể biến hóa ngoại hình theo ý muốn. Về sau hắn

phát hiện, chỉ cần chuyên chú nghĩ đến việc kia, là có thể biến thành

người hoặc biến trở về sói, nhưng mà hắn chỉ biết như vậy, cái khác đều

không biết.

Sau giữa trưa, chuyện hắn thường làm nhất chính là nghỉ trưa trong

phòng Ngưng Nguyệt. Giường Ngưng Nguyệt thật thơm, có hương vị của cô,

hắn thích biến trở về hình sói, nằm ở trên giường cô.

Cô chưa bao giờ đuổi hắn, lúc hắn ngủ, cô sẽ ngồi ở phòng ngoài đọc sách hoặc đánh đàn, giúp hắn canh không cho người khác thấy.

Lại qua một đoạn thời gian, hắn học được càng ngày càng nhiều chuyện, đã không còn ai gọi hắn là ngu ngốc sau lưng, nhưng mà họ lại bắt đầu

chỉ trỏ, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn cùng Ngưng Nguyệt.

Có một ngày, khi hắn đi qua đại sảnh, nghe thấy cô cùng cha cô tranh

chấp, hắn không phải cố ý muốn nghe lén, là vì không cẩn thận nghe được

tên của mình.

Ngưng Nguyệt nói: “Dù như thế nào, con tuyệt không đuổi Lâm Giang.”

Cha cô rất thương cô, mọi chuyện đều theo cô, nhưng lần này vô cùng

kiên trì, còn nhắc tới danh tiết gì đó…… Có liên quan tới những người

chỉ trỏ đó sao?

Cuối cùng, dường như Ngưng Nguyệt quyết tâm: “Được, cha thật muốn đuổi hắn, con cùng đi với hắn!”

“Hoang đường! Đây là lời một thiên kim khuê tú nên nói sao? Để người khác nghe thấy được, con làm sao mà cưới chồng được