Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thẻ Đọc Tâm

Thẻ Đọc Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 7.00/10/369 lượt.

nói nhiều nữa là bị đánh giống hắn ta đấy!”,

một anh chàng vô cùng vạm vỡ trong đám đông đó nghiêm túc cảnh báo Bạch

Tiêu.

Phạm Sam không nói gì, thậm chí còn ý thức lùi về phía sau một bước để cách Bạch Tiêu một chút.

Trong khi đó, Trâu Bác nghe thấy liền nói: “Cậu nói gì thế? Cô ấy là bạn học của tôi!”

Bạch Tiêu khó chịu trong lòng, thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài không rõ lắm bởi cô bị tiếng kêu gào “Mẹ ơi, mẹ ơi” của tên cướp đang nằm trên sàn xe thu hút.

Bạch Tiêu bỗng nghĩ: Vì sao hắn lại kêu gào như thế nhỉ? Vì sao nhìn mặt hắn còn non nớt mà lại đi cướp nhỉ? Nhìn bộ dạng thì hắn quả thực là người

mới vào nghề.

Vừa rồi do quá lo lắng, sợ hãi, cô đã quên mất trong túi mình còn có tấm Thẻ đọc suy nghĩ.

Bạch Tiêu rút tấm thẻ ra, nhân lúc mọi người trong xe đang tỏ vẻ anh hùng,

cô vội ngồi xuống, định viết tên của tên cướp lên tấm thẻ.

Bỗng, cô nhớ ra mình không biết tên của hắn.

Thế thì chỉ có thể viết tên cướp tóc dài, có được không nhỉ?

Cô ấn vào tấm thẻ, rồi lại chạy đến chen chúc vào đám đông.

Tên cướp đau đớn kêu gào, miệng không ngừng gọi mẹ.

Ngực hắn đã bắt đầu rớm máu, dần dần hiện ra dòng chữ sáng như vàng, giống

như có một đôi tay thần ký đặt lên trên một bàn phím, gõ ra từng chữ

từng chữ một.

Hắn đang nghĩ đến người mẹ ở trong bệnh viện.

Hắn hối hận vì đã đi cướp của.

Hắn đang nghĩ: Nếu năm vạn tệ của mình không bị trộm trên xe khách thì mình cũng không phải cướp bóc thế này làm gì.

Hắn lo cho mẹ mình không thể chờ đợi được nổi phí phẫu thuật, chỉ có thể

nằm giường bệnh trắng toát, lặng lẽ rời xa thế giới này.

Hắn nghĩ mẹ mình …

Đọc được từng dòng tâm sự đó, cuối cùng Bạch Tiêu cũng hiểu rõ được người

thiếu niên để tóc dài lấp mắt, toàn bộ trở thành một vết thương dài. Tên cướp tóc dài mười tám tuổi, tên là Đơn Hải Kinh.

Mười tám năm về trước, cậu ta được sinh ra tại một bệnh viện ở thành phố ven biển.

Cũng trong phòng sản, trong ngày hôm đó, có một bé trai khác ra đời, tên là Lục Hậu.

Một tuần sau, hai sản phụ đều được xuất viện.

Đơn Hải Kinh cùng đôi vợ chồng nông dân trở về vùng ngoại ô thành phố.

Lục Hậu trở về trung tâm thành phố với đôi vợ chồng làm quán ăn.

Ba tháng sau, Đơn Hải Kinh bị bệnh, đó là bệnh về máu bẩm sinh, chức năng tạo máu có vấn đề. Còn Lục Hậu vẫn khỏe mạnh.

Sau đó, cứ cách một tháng, Đơn Hải Kinh lại phát bệnh một lần, mỗi lần phát bệnh là mặt bỗng nhợt nhạt rồi ngã nhào xuống. Cậu không được vận động

mạnh, không thể để mình bị thương, cậu cần quý trọng mỗi giọt máu của

mình.

Mỗi lần đến bệnh viện, mẹ đều là người truyền máu cho cậu, mãi đến năm mười lăm tuổi, máu trong huyết quản của cậu gần như được

thay đổi hoàn toàn, lượng máu được giữ lại đều là máu của mẹ cậu – Vệ

Lam. Nhưng nỗi khổ lớn nhất của cậu là không biết mình còn sống được bao lâu nữa.

Từ nhỏ, bác sĩ đã nói với Đơn Hải Kinh là căn bệnh này có thể cướp đi sinh mạng của cậu bất cứ lúc nào.

Còn cậu bé Lục Hậu được sinh cùng ngày với cậu lại rất hạnh phúc. Cậu ta

được sống trong vòng tay yêu thương của cha – Lục Thủy – và mẹ – Liêu

Tiễn, vui vẻ hưởng thụ những năm tháng ấu thơ.

Nỗi phiền não lớn nhất của Lục Hậu là cô bé Ban Hoa mà cậu thích nói cậu béo như lợn và không muốn trò chuyện cùng.

Đây là hai cậu thiếu niên hết sức bình thường, có cuộc sống khác biệt nhau.

Vận mệnh là do Trời sinh, Đơn Hải Kinh từ nhỏ đã không oán hận gì số mệnh

của mình. Cậu nghĩ, tuy sinh ra trong gia đình nghèo khó, tuy mắc chứng

bệnh bẩm sinh, tuy không biết đến ngày nào ông Trời sẽ đón mình lên

thiên đường, nhưng cậu thấy may mắn vì có người mẹ vĩ đại. Bà Vệ Lam

chưa bao giờ bỏ rơi con mình, yêu thương cậu như một báu vật hoàn mỹ

nhất.

Lục Hậu đương nhiên cũng không ca thán gì về số phận tốt

của mình. Ví như, thích chiếc điện thoại Iphone của cậu bạn cùng học,

cậu liền nói cha mua cho mình một chiếc, nhưng ông Lục Thủy nói trẻ con

không nên dùng điện thoại quá tốt, nếu không thì trên lớp con sẽ không

chịu nghe giảng. Bởi thế, lúc ở trước mặt cha mẹ, Lục Hậu làm rớt chiếc

Nokia xuống nền nhà vỡ tan.

Thậm chí, lúc Lục Hậu làm hỏng di

động, cậu ta còn nghĩ rằng – vì sao mẹ mình chỉ lái chiếc xe con màu đỏ

bình thường đến đón mình, còn mẹ của cậu bạn ngồi cùng bàn lại lái chiếc xe đua màu đỏ đến. Mà hơn nữa màu đỏ của chiếc xe đua ấy lại vô cùng

đáng yêu và bắt mắt, ngay cả Ban Hoa cũng thích chiếc xe ấy.



Nếu Lục Hậu biết: mười chín năm về trước, mình và Đơn Hải Kinh bị hoán đổi thì cậu có nghĩ như vậy nữa không?

Cuộc sống đôi khi còn khoa trương hơn cả tiểu thuyết.

Đúng thế, mười chín năm trước, Đơn Hải Kinh bị cha mẹ ruột của mình là ông

Lục Thủy và bà Liêu Tiễn vứt bỏ, đánh tráo với cậu bé Lục Hậu. Bởi con

cái họ sinh ra đều mắc bệnh bẩm sinh. Đơn Hải Kinh là con trai thứ ba

của nhà họ, họ sợ cơn ác mộng lại một lần nữa xuất hiện. Bởi thế, ngày

đầu tiên khi con trai ra đời, ông Lục Thủy đã nhân lúc mọi người không

để ý, hoán đổi hai đứa bé với nhau.

Từ đó, Lục Hậu trở thành tiểu thiếu gia được ăn sung mặc sướng.

Đơn Hải Kinh thân mang trọng bệnh, trở t