
hẳng biết có bao nhiêu người lại ngủ không yên rồi.
- Người
mới? Tương Nhược Lan tò mò hỏi.
Hoàng hậu nhìn nàng một
cái, nhàn nhàn đáp:
- Nhược
Lan còn không biết? Tháng sau là ba năm một lần tuyển tú! Chẳng biết lại có bao
nhiêu cô nương tuổi trẻ mỹ mạo tiến cung...
- Tháng
sau, vậy chẳng phải là rất gần.
Hoàng hậu cười khổ một
tiếng:
- Không
thấy gần đây bản cung bận rộn nhiều việc sao?
Tương Nhược Lan nhìn
hoàng hậu, trong lòng rất đồng tình, lão công tìm thêm tiểu lão bà, thân là thê
tử còn phải bận rộn giúp đỡ, mệt mỏi cũng không được kể, còn không được đố kỵ.
Vị trí hoàng hậu này cho
dù là cao cao tại thượng nhưng không phải là không có trả giá.
Bên này, Tương Nhược Lan
sống rất thoải mái nhưng bên kia, cuộc sống của Vu Thu Nguyệt vô cùng không ổn.
Từ hôm đó, Cận Thiệu
Khang giận dữ bỏ đi, trong khoảng thời gian này hắn cũng không tới Cẩm tú viên.
Trước dù mỗi ngày Cận Thiệu Khang đều ngủ lại Thu đường viện nhưng cách một hai
ngày cũng sẽ tới Cẩm tú viên xem nàng, hoặc cùng nàng ăn một bữa cơm. Nhưng bây
giờ, ngay cả bóng dáng hắn cũng không nhìn không thấy.
Vu Thu Nguyệt không phải
không muốn cải thiện quan hệ hai người, nàng tới Sở thiên các cầu kiến, Cận
Thiệu Khang không phải không gặp nàng nhưng thái độ rất lãnh đạm, thường thường
Vu Thu Nguyệt sẽ chảy nước mắt nói những lời sám hối, Cận Thiệu Khang mới lạnh
lùng nói một câu:
- Biết
rồi, ngươi về đi, ngươi có bầu, nên tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Sự lạnh lùng của Cận
Thiệu Khang càng khiến lòng nàng hoảng sợ, bất luận như thế nào, nàng cũng
không thể mất đi sự sủng ái của Hầu gia. Vì vậy nàng phải đến cầu thái phu nhân
giúp.
Thái phu nhân vốn cũng
rất giận nàng nhưng thấy nàng mang thai mà cả ngày khóc lóc rầu rĩ thì lo lắng
sẽ không tốt với hài tử trong bụng. Vì vậy có một ngày, thái phu nhân tìm cơ
hội khuyên con đến xem Vu Thu Nguyệt một chút.
- Ta cũng
biết lần này việc Thu Nguyệt làm là hoang đường, nhưng tâm tình của nàng ta có
thể hiểu. Nếu không phải vì lúc này ngươi luôn ở lại Thu đường viện thì nàng
cần gì phải làm thế? Nói đến nói đi đều là vì ngươi chuyên sủng tạo thành!
Nói tới đây, sắc mặt thái
phu nhân thật khó coi:
- Nếu
chuyên sủng của ngươi có thể có kết quả, sủng mà sinh trưởng tử thì ta cũng
nhận, nhưng...
Bà tức giận hừ một tiếng,
hỏi hắn:
- Bây giờ
các ngươi còn chưa viên phòng...
Cận Thiệu Khang không
muốn lừa gạt mẫu thân nữa nên cúi đầu, không lên tiếng.
Thái phu nhân tức không
có chỗ phát tiết:
- Ngươi
xem xem, ngươi xem xem, thế là thế nào? Cũng được, đợi qua hai tháng nữa, qua
nửa năm, ta sẽ đem Hoa Thanh và Nhược Lâm sĩ phòng, ta không tin Hầu phủ không
có nàng thì sẽ tuyệt hậu?
Cận Thiệu Khang cả kinh,
vội vàng phản đối
- Mẫu
thân, chuyện này vạn vạn không thể.
Thái phu nhân lạnh lùng
nhìn hắn cao giọng:
- Có gì
không thể? Chỉ cần hết nữa năm, chính thất không có thai, đừng nói ta chỉ sĩ
phòng hai nha hoàn thông phòng, cho dù ta nạp thiếp nữa cho ngươi cũng chẳng ai
nói gì được Cận gia ta.
Cận Thiệu Khang đứng lên,
trầm giọng nói:
- Mẫu
thân, chuyện này người không cần quan tâm, cho dù ngươi sĩ phòng, ta cũng sẽ
không đi.
Thái phu nhân tức giận
đến ném vỡ chén trà xuống đất:
- Thiệu
Khang, ngươi bị ma chướng rồi? Ngươi đang nói cái gì thế? Chỉ vì người đàn bà
không biết tốt xấu kia mà bỏ mặc việc hương hỏa của Cận gia? Ngươi đúng là hỗn
đản!
Thái phu nhân chỉ vào
con, tức giận đến ngực phát run.
Cận Thiệu Khang thấy mẫu
thân tức giận thành như thế, trong lòng hổ thẹn, vội quỳ xuống trước mặt bà,
Liễu Nguyệt bên cạnh vội vỗ lưng cho bà mới khiến thái phu nhân từ từ bình tĩnh
lại.
- Là con
bất hiếu khiến mẫu thân tức giận.
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, nhìn mẫu thân, cười khổ một tiếng:
- Nhưng
mà mẫu thân, con tựa như thật sự mắc ma chướng rồi...
Thái phu nhân nhìn hắn,
tức giận đến nói không ra lời.
Hồi lâu, thái phu nhân
mới nói:
- Chuyện
khác tạm thời không nói, chính là lúc này Thu Nguyệt không thiết cơm nước, đêm
không thể ngủ, như thế không tốt với hài nhi trong bụng nàng, bất kể thế nào,
ngươi đến xem nàng một chút để nàng an tâm chịu ăn uống! Hài tử trong bụng nàng
cuối cùng cũng là hài tử của ngươi, ngươi cũng không thể vì một nữ tử không
chịu viên phòng cùng ngươi mà không để ý đến cốt nhục của chính mình.
- Mẫu
thân!
- Ta đã
nói đến nước này, nếu ngươi vẫn coi ta là mẫu thân ngươi thì làm theo lời ta nói.
Thái phu nhân nghiêm mặt
nói, sau đó phất tay áo ý bảo hắn lui ra.
Cận Thiệu Khang ra khỏi
Tùng hương viện thì đi tới Cẩm tú viên. Tới Cẩm tú viên thì đã thấy Vu Thu
Nguyệt đánh đàn dưới trăng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn, cả người nhìn qua
hình như gầy đi không ít
Nha hoàn thông báo một
tiếng, Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang, nước mắt rơi xuống, nàng
luống cuống đứng lên, không cẩn thận khiến đàn rơi xuống đất, nhưng nàng cũng
không để ý mà trực tiếp chạy về phía Cận Thiệu Khang, lao vào lòng hắn, hai tay
gắt gao ôm eo hắn.
- Hầu
gia, cuối cùng người cũng đến nhìn Thu Ng