
hơn là dập đầu tạ.
Cảnh tuyên đế cười dài,
lúc này mới nói:
- Được
rồi. Ngươi không phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ. Trẫm cũng là ý tốt thôi, ái
khanh có thể hiểu là được rồi!
Vừa nói vừa cố ý liếc
nhìn Tương Nhược Lan đã thấy nàng dù tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo.
Cảnh tuyên đế hừ nhẹ một
tiếng, nghĩ thầm, rất nhanh nàng sẽ hiểu, thứ nàng muốn, hắn cũng không thể cho
nàng.
- Tiếp
tục uống rượu, tiếp tục uống rượu! Tấu nhạc lên! Cảnh Tuyên Đế nói.
Đại điện lại khôi phục sự
náo nhiệt khi trước.
Thanh Đại đứng dậy, lặng
lẽ lui xuống, lúc gần đi, quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang vẫn đang quỳ gối
cười.
Cận Thiệu Khang cũng
không nhìn về phía nàng, đứng dậy ngồi lại bên Tương Nhược Lan.
- Nhược
Lan....
Tương Nhược Lan cầm lấy
chén rượu trước mặt:
- Về nhà
rồi nói.
Tay không thể khống chế
mà run rẩy, rượu sóng sánh ra ngoài, Tương Nhược Lan ngửa đầu uống một hơi cạn
sạch.
- Nhược
Lan...
Giọng Cận Thiệu Khang
càng dịu dàng, đầy sự lo lắng, hắn cầm tay kia của nàng.
Tay nàng lạnh lẽo. Cận
thiệu khang đau lòng không thôi.
- Hầu
gia, ta hiểu ngươi là bất đắc dĩ, ta đều hiểu. Tương Nhược Lan nhẹ nói.
- Chuyện
ta đồng ý với nàng tuyệt sẽ không đổi. Hắn nắm chặt tay nàng.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc sâu không thấy đáy, nàng nhẹ nói:
- Ta tin
tưởng ngươi.
Lúc này, hai người dù vẫn
tươi cười nhưng tâm tình không còn như trước nữa.
Mà Cảnh tuyên đế như là
rất vui vẻ, lúc này đùa giỡn cùng các đại thần, nói rất nhiều. Tương Nhược Lan
cũng chẳng nhìn hắn một lần.
Hắn rõ ràng biết ý nghĩ
của nàng mà vẫn cố ý làm chuyện này, sự cảm kích với hắn bởi vì chuyện này mà
từ từ biến mất.
Sau yến hội, Tương Nhược
Lan vẫn tươi cười chào tạm biết các nữ quyến. Bất kể trong lòng có khó chịu thế
nào nàng cũng không muốn cho người khác biết. Sự thương hại của người khác nàng
không cần, cũng chẳng có ích lợi gì.
Lúc này, một gã thái giám
đi tới bên người Tương Nhược Lan nói:
- Hầu phu
nhân, thái hậu cho mời.
Cận Thiệu Khang nói với
Tương Nhược Lan:
- Ta ở
đây chờ nàng.
Tương Nhược Lan gật đầu,
xoay người đi theo thái giám.
Thái giám mời nàng lên
kiệu, kiệu đỏ đi trong đêm đen.
Một lát sau, Tương Nhược
Lan xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài rồi nhíu mày:
- Đây
không phải đường đến Từ trữ cung.
Thái giám bên ngoài đáp:
- Đây là
đến Ngự hoa viên, có người ở đó đợi phu nhân.
Tương Nhược Lan lập tức
hiểu chuyện gì xảy ra, hơi bối rối rồi nàng trẫm tĩnh lại. Được lắm, nàng muốn
xem hắn còn muốn như thế nào nữa?
Ngự hoa viên trong đêm
đen, bóng hoa, bóng cây nặng nề như là quái thú trong bóng đêm.
Tương Nhược Lan xuống
kiệu, vừa nhìn đã thấy Cảnh Tuyên Đế trong đình.
Long bào đó dù trong đêm
tối cũng như phát sáng khiến người khác chú ý.
Thái giám cùng đám khiêng
kiệu lặng lẽ lui xuống, bốn phía rơi vào sự tĩnh lặng.
Tương Nhược Lan cười
lạnh:
- Từ bao
giờ Hoàng thượng cũng phải giả truyền ý chỉ!
Cảnh tuyên đế thở dài một
hơi, đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn lãng dần hiện rõ dưới ánh trăng.
- Nếu ta
không làm như vậy, sao nàng chịu đến gặp ta?
Trăng tròn vành vạnh, ánh
trăng như phủ một tầng sương mỏng lên cảnh vật.
Tương Nhược Lan cúi đầu,
không nhìn hắn:
- Chẳng
biết Hoàng thượng cho truyền thần phụ đến đây là có chuyện gì? Nếu không có gì,
thần phụ xin cáo lui.
Nói xong hơi phúc thân
rồi xoay người bước đi.
Cảnh tuyên đế tiến lên
kéo tay nàng lại
Tương Nhược Lan giống như
là chạm phải thứ đồ ghê tởm, nàng hung hăng gạt tay hắn ra, bởi bị dùng sức quá
mạnh mà thân thể Cảnh Tuyên Đế vốn suy yếu bị lảo đảo.
Cảnh tuyên đế không ngờ
Tương Nhược Lan sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, càng khiến hắn khó chịu là ánh
mắt hắn nhìn nàng đầy sự chán ghét, thù hằn. Nhớ lại ánh mắt dịu dàng đầy tình
yêu của nàng dánh cho Cận Thiệu Khang mà trong lòng hắn dâng lên sự ghen tuông
không thể nén được.
Hắn cười lạnh hai tiếng:
- Nhược
Lan, hôm nay trẫm ban nữ nhân cho An Viễn hầu, nàng thấy thế nào?
Hắn tiến lên hai bước,
tới gần nàng, sắc mặt dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt.
- Nữ tử
này hát hay múa đẹp, người cũng xinh đẹp, nàng nói xem An Viễn hầu có thể chịu
được sự câu dẫn này không? Bây giờ nàng có còn tin tưởng hắn như lúc đầu?
Trong lòng Tương Nhược
Lan dâng lên sự tức giận. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn:
- Quả
nhiên là ngươi cố ý! Làm ra loại chuyện này, ngươi cảm thấy rất thú vị? Để cho
ta đau đớn thì ngươi sẽ vui vẻ?
Cảnh tuyên đế cười lạnh:
- Nhược
Lan, bây giờ nàng rất hận ta! Sao vậy, nàng sợ? Nàng sợ nữ tử này sẽ cướp đi
trái tim của phu quân nàng?
Tương Nhược Lan khẽ cười
một tiếng:
- Hoàng
thượng, cho dù là như vậy thì ngươi đạt được cái gì?
Vẻ mặt hắn banh ra, trong
mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt
- Ta chỉ
là muốn cho nàng biết, hắn căn bản không tốt như trong tưởng tượng của nàng!
Thứ ta không thể cho nàng, hắn cũng không thể cho nàng! Thứ nàng muốn , không
ai có thể cho nàng.
- Ngươi
sai rôi!
Tương Nhược Lan đón nhận
ánh mắt của hắn, nói từng câu từng chữ:
- Ngươi
là