
kiến thức về dưỡng sinh
cho nên trong vòng hai năm đã được vị lão y dạy dỗ cẩn thận. Hai năm sau, lão y
qua đời, nàng mang Tử San rời đi. Ba năm sau đó phiêu bạt khắp nơi, tìm danh y
các nơi gặp gỡ, thành tâm thành ý trao đổi kiến thức cùng đối phương, hơn nữa,
nàng biết được một số chứng bệnh mà thái y thời này không rõ, may mắn trị được
những bệnh mà đại phu không chữa được mới có được danh xưng thần y.
Nhưng như vậy không có
nghĩa là bệnh gì nàng cũng có thể chữa.
- Giờ
chúng ta chưa biết rõ tình huống, lo lắng cũng không có tác dụng gì. Ta thấy
mấy hôm nay ngươi ăn không ngon ngủ không yên, cứ như vậy, chưa tới được kinh
thành tự mình đã mệt mỏi thì ai cứu được Thái hậu. Lưu Tử Căng nói.
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Ngươi
nói đúng, sau này ta sẽ chú ý.
Lưu Tử Căng cười cười
quay đi, nhìn mặt sông đen nhánh, gió lạnh thổi tóc dài của hắn, giọng hắn như
rất xa vời
- Nhược
Lan, vào kinh rồi, ngươi… làm sao bây giờ?
Tương Nhược Lan ngây ra
nhưng lập tức hiểu ý hắn. Nàng cúi đầu nói:
- Cái gì
làm sao bây giờ, đương nhiên là toàn tâm toàn ý chữa cho Thái hậu.
Lưu Tử Căng quay đầu nhìn
nàng, chiếc đèn lông bên cạnh nàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Nhược
Lan, bọn trẻ là con của An viễn hầu. Ta không biết vì sao ngươi nói ngươi là
quả phụ nhưng ta biết, bọn trẻ chắc chắn là của An Viễn hầu. Thời gian, tuổi
của bọn nhỏ không lừa được người
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng
nói:
- Đúng.
Bọn trẻ là con của hắn, ta không định giấu diếm điều này
Trước dùng thân phận quả
phụ Kiều phu nhân chỉ là để mai danh ẩn tính, giảm đi phiền toái
- Nhược
Lan….
Lưu Tử Căng do dự một
hồi, mới nói:
- An viễn
hầu vẫn không lấy vợ, cũng chưa có con nối dõi, ngươi giờ nếu đã có hài tử của
hắn, có phải…
Lòng Tương Nhược Lan loạn
lên.
Năm năm rồi…hắn còn chưa
lấy vợ? Nhưng sao lại không có con cái?
Nàng quay đầu lại, mở to
hai mắt nhìn Lưu Tử Căng:
- Trước
không phải Vu thị có thai? Lúc ta rời đi cũng được 7,8 tháng, sao lại không có
con?
Lưu Tử Căng thấy nàng
không né tránh vấn đề này thì thầm thở phào:
- Sự việc
cụ thể ta cũng không rõ, chỉ viết là đứa bé và Vu thị đều chết, hình như là khó
sinh.
Vu Thu Nguyệt và đứa trẻ
đều đã chết? Trong lòng Tương Nhược Lan mù mịt. Dù trước kia Tương Nhược Lan
rất ghét nàng nhưng nghe tin tức này, Tương Nhược Lan cũng chẳng hề thấy vui
vẻ.
Hẳn là vì uống thứ nước
phù chú kia lâu mà thành. Nàng uống quá nhiều thủy ngân, không tốt cho bản thân.
Ở thời đại này, chuyện sinh nở vốn đã là nguy hiểm, hơi có chút sai sót là sẽ
mất mạng như chơi.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng
thở dài, mặc dù con đường này là nàng tự lựa chọn nhưng kết cục thê thảm này
thật đáng buồn
- Thái
phu nhân rất mong có cháu, xung quanh tìm người để An Viễn Hầu cầu hông. Nhưng
năm đó các ngươi hòa ly… những nhà có mặt mũi trong kinh thành không muốn gả
con gái đi làm kế thất… Tóm lại, mấy năm này, Hầu phủ rất lạnh lẽo. thái phu
nhân nếu biết ngươi sinh hạ cháu cho Cận gia, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để cho
hài tử nhận tổ quy tông, quay về Cận gia. Nhược Lan, ngươi tính sao?
Lòng Tương Nhược Lan càng
loạn. Chuyện cũ lại hiện lên trước mắt, có ngọt ngào cũng có đau đớn, cuối
cùng, tất cả chỉ dồn nén trong tiếng thở dài.
- Ta vẫn
mang bọn trẻ phiêu bạt xung quanh, trước kia bọn chúng còn nhỏ thì chẳng sao di
thăm thú xung quanh để có kiến thức mà lớn. Nhưng bây giờ bọn chúng dần lớn,
phải đi học, phải có hoàn cảnh tốt để phát triểu, phải có bạn bè. Bọn chúng
cuối cùng vẫn là con cháu Cận gia, nếu thái phu nhân muốn bọn chúng nhận tổ quy
tông thì chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ không phản đối.
Đồng Tử Hằng nói có câu
rất đúng. Nàng dù yêu thương bọn trẻ thế nào cũng không thể thay thế được vị
trí của người cha. Bọn trẻ phải có một người cha để làm tấm gương, để dạy dỗ
chúng về nhân sinh. Hơn nữa, cho dù bọn họ đã hòa ly cũng không thể nào cấm bọn
trẻ có quan hệ với Cận gia.
Nàng sẽ không để bọn trẻ
vì nàng mà mất đi cái gì, cũng không vì bọn trẻ mà phải làm gì.
Nếu có thể, năm đó nàng
đã chẳng hòa ly, vứt bỏ hạnh phúc xuống đáy biển. Cha mẹ không
hạnh phúc bọn trẻ cũng chẳng vui vẻ. Chỉ cần có lòng thì vẫn có thể để bọn trẻ
khỏe mạnh, hạnh phúc mà trưởng thành.
Nàng có thể xử lý tốt mối
quan hệ đó, không khiến bọn trẻ tổn thương
- Thì ra
ngươi đã suy nghĩ hết thảy rồi.
Lưu Tử Căng thấy nàng an
bài cuộc sống bản thân thỏa đáng thì rất vui mừng.
- Giờ
quan trọng nhất là bệnh tình của Thái hậu, những chuyện khác từ từ rồi nói.
Tương Nhược Lan nhìn hắn cười nói.
Qua hai ngày, thuyền cập
bến, đi thêm vài ngày nữa là tới hoàng thành.
Sau khi vào kinh, Tả Bá
Xương, Lưu Tử Căng và Tương Nhược Lan tách ra mà đi. Tương Nhược Lan đầu tiên
tìm một khách sạn an trí cho bọn trẻ và Tử San, sau đó cùng Lưu Tử Căng vào
cung
Lưu Tử Căng tiến cung đến
Thái y viện trước còn Tương Nhược Lan cầm lệnh bài đi thẳng đến Từ Trữ cung.
Vừa bước vào đã có một
cung nữ trẻ tuổi ngăn Tương Nhược Lan lại, nghiêm mặt quát:
- Ngươi
là ai? Dám tự tiện xông vào Từ Trữ