Polly po-cket
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214165

Bình chọn: 9.00/10/1416 lượt.

vào lòng hắn.

Trữ vương chỉ cảm thấy

tiểu phúc (*tự hiểu na*) như muốn nổ tung, hắn vội ôm Cận Yên Nhiên vào lòng,

tay chân làm loạn. Cận Yên Nhiên thở gấp, cả người như nhũn ra. Vừa định ôm

nàng tới giường thì đột nhiên ngoài phòng có người lớn tiếng nói:

- Vương

gia, Liễu di nương đột nhiên đau đầu, mời Vương gia tới.

Liễu di nương chính là

Liễu thị thiếp

Cận Yên Nhiên vừa nghe

thì vội vàng đứng dậy, rời khỏi lồng ngực nóng rực của Trữ vương, cười với hắn:

- Vương

gia mau đi xem Liễu di nương đi, nhất định là bệnh rất nặng, nếu không đã không

tới đây tìm Vương gia.

Vốn dĩ nàng cũng không

muốn thỏa mãn hắn ngay trong hôm nay, chỉ là một hồi khi nãy khiến nàng suýt

không tự chủ được mà thỏa hiệp. May mà Liễu di nương tới kịp thời

Trữ vương lúc này thấy

như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, lửa dục trong lòng dập tắt, sao có thể không

phiền. Nhưng vừa nhớ tới dung nhan kiều mị, thân thể mềm nhũn của Liễu di nương

thì lửa giận dập tắt mấy phần. Hơn nữa Cận Yên Nhiên một bên khuyên bảo, Trữ

vương liền đứng dậy đi về phía Liễu thị thiếp.

Vương gia mới vừa đi, sắc

mặt Cận Yên Nhiên trầm xuống, nàng nhìn về phía phòng Liễu thị thiếp, hừ một

tiếng

- Ngay cả

một thị thiếp cũng không coi ta ra gì, có thể thấy ta đúng là một Vương phi

thất bại.

Hôm sau, Cận Yên Nhiên

nói với Tương Nhược Lan như vậy

Tương Nhược Lan cười

không nói. Chuyện có thể làm nàng đã làm, thê thiếp trong Vương phủ tranh giành

nàng không muốn nhúng tay. Theo lời nàng nói, sau này, Cận Yên Nhiên chỉ có thể

dựa vào chính mình.

Cũng may, dường như Cận

Yên Nhiên cũng không mong Tương Nhược Lan nói gì, nàng lại tiếp:

- Giờ

trong Vương phủ chỉ biết Tĩnh Nhàn trắc phi là lớn, ta dù là chính thê nhưn

cũng chỉ là vật trang trí. Liễu thị thiếp này chẳng qua là người của Tĩnh Nhàn

mà dám tới phòng ta kéo Vương gia đi, thực đáng giận.

Cận Yên Nhiên vỗ tay vịn.

Tương Nhược Lan nhìn

khuôn mặt âm trầm của nàng, lặng lẽ chuyển đề tài:

- Thế

nào, những gì Thanh ma ma dạy có tác dụng?

Cận Yên Nhiên cười, nàng

xoay người nắm tay Tương Nhược Lan:

- Có ích,

quá có ích, ta tin chắc không lâu sau ta sẽ nắm được trái tim Vương gia.

Cận Yên Nhiên tràn đầy

tin tưởng.

Tối hôm đó, Trữ vương lại

tới chỗ Cận Yên Nhiên. Tối hôm qua không được việc, hôm nay cả ngày chẳng có

tâm tư làm gì. Tối về lập tức tới phòng nàng

Cận Yên Nhiên sớm đoán

Trữ vương sẽ tới cho nên đã sớm trang điểm đẹp đẽ. Hôm nay nàng mặc áo lụa màu

vàng, quần lụa trắng, tóc chải búi gọn gàng, cài thêm đóa phù dung mới nở, vừa

tới gần mùi thơm ngào ngat, diễm lệ bức người.

Cận Yên Nhiên cười đầy

quyến rũ, tươi cười còn đẹp hơn hoa

Trữ vương thần hồn điên

đảo, lại muốn ôm nàng tới thẳng giường. Mà lần này, Cận Yên Nhiên cũng không cự

tuyệt nữa. Vốn hắn hôm qua đã nhịn lửa dục, hôm nay cự tuyệt, hắn chán nản thì

làm sao? Nói tới nói lui, trong Vương phủ cũng chẳng phải chỉ có nàng là nữ

nhân.

Trữ vương vừa định cởi

quần áo nàng thì nha hoàn bên người Liễu thị thiếp ở bên ngoài la lối muốn gặp

Vương gia.

- Liễu di

nương bệnh cũ tái phát, di nương muốn gặp Vương gia.

Cận Yên Nhiên thầm tức

giận, đúng là tức giận vô cung nhưng nét mặt Yên Nhiên. Nàng vương tay xoa mặt

Trữ vương rồi kéo xuống ngực hắn, ai oán nói:

- Vương

gia vẫn nên đi đi, Liễu thị thiếp ngày nào cũng phát bệnh, sợ là phải tìm đại

phu tốt một chút mà khám

Trữ vương bị Cận Yên

Nhiên vuôt ve mà lòng rạo rực, nha hoàn ở ngoài còn đang tiếp tục la lối, Trữ

vương giận dữ, nghiến răng đứng dậy, lao ra ngoài cửa. Cận Yên Nhiên đứng dậy

nhìn qua cửa sổ, thấy Trữ vương một cước đá văng nha hoàn kia ra, chỉ vào nàng

lạnh lùng nói:

- Đi nói

cho di nương nhà ngươi, nếu nàng bệnh tình nghiêm trọng không bằng đến biệt

viện dưỡng bệnh cho khỏe rồi hãy về

Từ khi Liễu thị thiếp vào

cửa vốn luôn được sủng, muốn gì được nấy. Đây là lần đầu tiên nha hoàn thấy

Vương gia giận giữ như vậy, sợ đến khóc ròng, hoảng hốt bỏ chạy.

Trữ vương xoay người đi

vào phòng đã thấy Cận Yên Nhiên kiều mị dựa vào đầu dường, ánh mắt chăm chú

nhìn hắn, khóe miệng hơi cười vô cùng quyến rũ. Trữ vương chỉ cảm thấy khớp

xương nhũn đi, hắn đi tới, đè Cận Yên Nhiên xuống. Nhanh chóng cởi quần áo của

cả hai.

Mới đầu Cận Yên Nhiên có

hơi ngượng ngùng không dám lộn xộn nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh trước kia,

không khỏi nhớ lại những gì Thanh ma ma dạy.

Có một số động tác quá

mức lẳng lơ, nàng thật sự không dám, nhưng một số động tác đơn giản nàng có thể

làm.

Khi tay hắn xoa bóp người

nàng thì tay nàng cũng vuốt mặt hắn, lưng hắn, ánh mắt mê ly, môi khẽ động,

phát ra tiếng rên mê hôn. Những chuyện này trước kia đánh chết nàng cũng không

dám. Trước kia nàng chỉ nhắm chặt mắt mà nằm dưới thân hắn, mặc hắn làm gì thì

làm, dù có cảm giác gì cũng không lên tiếng.

Phản ứng của nàng hiển

nhiên khiến Trữ vương rất hưng phấn, Trữ vương hăng hái lên cao, tiến vào nàng,

động tác còn dũng mãnh hơn trước kia nhiều. Cận Yên Nhiên theo lời Thanh ma ma

chỉ dạy, giơ chân vòng qua eo hắn, hai tay ôm cổ hắn, hơi uố