Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327540

Bình chọn: 9.00/10/754 lượt.

ảng bá Triển lãm xe ô tô Bắc Kinh, các nhãn hiệu lớn trên thế giới đều có, mẫu xe cũng rất đầy đủ.”

“Anh đổi nghề tiếp thị ô tô?” Cô nhận cuốn catalogue, vô luận trang giấy hay là in ấn, tinh tế tuyệt vời.

“Hài, phương diện này anh không rành. Em thích một chiếc như thế nào?”

Cô ngạc nhiên ngây người.

Anh ngước cằm, “Anh nghĩ rồi, em rất thích công việc hiện tại, thời gian

nghỉ ngơi của em sẽ không thay đổi, công tác của anh có vẻ bận, không

thể mỗi ngày đưa đón em, nghĩ tới nghĩ lui, đây là phương pháp giải

quyết tốt nhất, tự em lái xe đi làm, tính an toàn sẽ cao chút. Nhưng

không cho phép mua xe quá phong cách, giá trong vòng ba mươi vạn đến năm mươi vạn, màu sắc cũng không cần quá chói mắt, như vậy sẽ không quá gây chú ý.”

“Biên Thành, vấn đề không phải vậy…” Nếu muốn tự mình lái xe, thì cô trở lại Bắc Kinh sẽ mua.

“Tay lái em không tốt? Không sao hết, về Bắc Kinh rồi, anh sẽ tìm một giáo viên giúp em luyện mấy tháng.”

“Cũng không phải…”

“Diệp Phong, em cho rằng trái tim của anh rất mạnh mẽ sao?” Giọng của anh đột nhiên thấp xuống, ánh mắt ảm đạm ưu t“Anh ở trên đời này còn có mấy

người để quý trọng? Nếu em lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu anh

không ở bên cạnh em, nếu… Em nói anh phải làm sao bây giờ?”

Cô khó khăn muốn biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình, “Lần đó là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không thường xuyên phát sinh…”

“Không cần thường xuyên, một lần như vậy đủ rồi.” Anh đè thấp thanh âm nhưng

vẫn không ngăn được giọng điệu nóng nảy, “Không chỉ vì anh, còn vì cho

ba mẹ em yên tâm, em cũng có thể bảo vệ tốt chính mình.”

“Được rồi, vậy trở lại Bắc Kinh rồi em đi mua xe.” Cô nghĩ nghĩ, đồng ý quan điểm của anh.

“Mua xe không phải mua quần áo, chọn trúng sẽ có, xe là cần đặt trước. Em

chọn đi, nhìn trúng mẫu nào, anh đi đặt, chờ em trở lại Bắc Kinh, có thể lấy xe.”

“Biên Thành, cám ơn!” Cô trầm mặc một chút, nói, “Xe, vẫn là để em chính mình mua đi!”

“Anh mua hay em mua có cái gì khác nhau?” Tươi cười trên mặt anh biến mất.

“Giá trị quá lớn, anh cũng không phải mở ngân hàng, tiền kiếm cũng không dễ

dàng, dù sao ba mẹ em vẫn muốn mua chiếc xe cho em, để cho họ mua đi!”

“Diệp Phong, tiền của anh là do anh đầu tư kiếm được, không bẩn, rất sạch sẽ.” Anh chợt đứng lên, đi ra ngoài.

Cô cắn cắn môi, đuổi đi theo, túm lấy cánh tay của anh, “Em không phải có ý như vậy, chỉ là em cảm thấy…”

Anh bất đắc dĩ thở dài, “Trước kia, mua cho em cái kẹp tóc bằng thủy tinh,

em cũng sẽ vui vẻ nhảy dựng lên; dắt em đi ăn KFC một lần, em từ trên

đường vui vẻ đến thủy viện, hiện tại rốt cuộc làm sao vậy, quần áo cũng

vậy, ô tô cũng thế, em vì sao muốn làm rối rắm giá trị, có khác biệt

cũng là tâm ý của anh sao? Em nhìn em xem, mày nhíu lại, miệng mím chặt, giống như anh đang khi dễ em vậy.”

“Không có, không có,” cô có

gắng làm vẻ mặt tươi cười, “Quần áo cùng ô tô đều là xa xỉ phẩm, em dùng không nhiều lắm, mà kẹp tóc và KFC là em yêu thích. Anh hiện tại cũng

đi mua món ngon cho em, liền chén tà hủ đi!”

Cô đem anh kéo vào quán nhỏ ven đường.

“Mặc kệ em nói cái gì, lần này em phải nghe lời anh.” Anh trừng mắt nhìn cô

một cái, vẫy tay với một người chắc là bà chủ, gọi hai chén tà hủ.

Cô xoay mặt đi qua, cắn môi in rõ hai dấu răng.

Mặt trời vừa mới còn gay gắt, trong giây lát, chân trời nổi lên một đám mây đen, ngoài ý muốn nổi cơn mưa, mới đầu chỉ là mưa phùn phơn phớt, về

sau càng mưa càng lớn, hai người mua chiếc ô, chạy trở về nhà nghỉ.

Chủ cho thuê nhà đã chuẩn bị một gian phòng cho Biên Thành, cơm trưa đặc

biệt nhiều hơn vài món ăn. Biên Thành và Diệp Nhất Châu còn có bác sĩ

Tông đều uống rượu, Diệp Nhất Châu và bác sĩ Tông uống hơi nhiều, sau

khi ăn xong hai người về phòng lên giường nghỉ ngơi.

Sắc trời đã

muốn tối hoàn toàn, hạt mưa từng giọt tí tách đánh vào cửa sổ, khắp nơi

một màu xám xịt. Diệp Phong ngồi ở trong phòng khách chính, nhìn cỏ cây

trong sân đến xuất thần, Biên Thành bưng một dĩa dưa hấu mới cắt đi tới.

“Anh có cần đi ngủ trước hay không?” Cô nhìn cả gương mặt anh đều đỏ.

Anh sờ sờ mặt, “Anh ổn, còn chịu được.”

“Anh có chạm mặt Ngả Lỵ hay không? Em đã thật nhiều ngày không cùng cô ấy liên hệ.”

“Không có. Dù cho nhìn thấy, nửa con mắt cô ấy cũng không nhìn anh.” Anh thản

nhiên cười, nhớ tới lúc trước Ngả Lỵ vì giúp Diệp Phong hết giận, đem

nguyên phần cơm canh úp lên đầu anh, anh gội đầu năm lần vẫn cảm thấy

trên tóc còn mùi dầu mỡ.

“Nhưng anh có số điện thoại của cô ấy, những khi họp mặt bạn học, cô ấy sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

“Thật sự? Cho em mượn di động, em gọi cho cô ấy.”

Anh lấy di động đưa cho cô, “Em gọi đi, anh đi nằm một lát, sáng sớm dậy quá sớm. Buổi chiều chúng ta đi ngồi thuyền.”

“Được!”

Anh mua một cái di động mới, vỏ ngoài màu xám bạc, cô tìm tìm trong danh

bạ, có thể anh đều lưu số trong thẻ nhớ, trong danh bạ lại phân từng mục từng mục rõ ràng. Lần trước cô không tìm trong mục bạn học, ấn mở ra,

anh tuy rằng không cùng bạn học liên hệ, nhưng lưu cũng không ít số.

Vô tình, tên Hạ Dịch Dương liền bất ngờ không kịp đề phòng đập vào


The Soda Pop