
i, nhưng anh vẫn hôn thật cẩn thận, sợ chạm vào làm đau cô.
“Diệp Phong, giận cũng giận rồi qua, đánh cũng đánh rồi, chúng ta hòa hợp đi, được không?”
“Không được!” Một giọt lệ từ khóe mắt của cô lặng lẽ rơi xuống trên mu bàn tay anh. Nước mắt nhỏ như vậy, mong manh như vậy, đem nỗi ủy khuất cùng oán giận nói không nên lời mấy ngày nay đã vỡ từng khối từng khối, lại dán lên.
Anh nhẹ nhàng mà hít vào một tiếng, một tia hơi thở thản nhiên quen thuộc xâm nhập mà đến, cô nghe được tiếng hít thở giữa họ, của cô, cùng của anh, hỗn loạn giao triền cùng nhau, lại như có giai điệu tần số tuyệt vời.
Ngay sau đó anh chặn ngang ôm lấy cô, sau một trận choáng váng ngắn ngủi, chờ khi cô lấy lại tinh thần, thân mình đã nằm trên giường lớn ở trong phòng ngủ.
Ở trên chiếc giường mềm mại cùng cái ôm ấm áp của anh, cô bi ai ý thức được bản thân mình dĩ nhiên lại hoài niệm tất cả đến vậy.
Cô cũng không hoàn toàn bị mê hoặc, cô rõ ràng biết vào giờ phút này giữa họ không thể làm chuyện thân mật như vậy. Tuy rằng anh nói hòa hợp trở lại, nhưng cô không đồng ý. Sao có thể để mọi chuyện đều nghe theo anh chỉ huy? Nhưng khi bị anh đặt ở dưới thân, thân thể của cô lại không tự chủ được gần sát anh, đón ý nói hùa, làn da bên dưới những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, một tấc một tấc như ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ.
Cô thực rối rắm, cô thực mâu thuẫn, nhưng cô không muốn đẩy anh ra.
Nếu hối hận, liền để cho sau này hối đi!
Lý trí xôn xao từng chút bị phai mờ, cô phóng nhuyễn thân mình.
Anh cũng không có vội vàng đem cô nhu nhập vào trong cơ thể của mình, thậm chí anh còn giữ đèn bàn tỏa ánh sáng nhu hòa.
Anh cởi quần áo của cô, tuy rằng cô sớm có tâm lý chuẩn bị, vẫn có chút tâm hoảng ý loạn đè lại tay anh đang tiếp tục đi tới. Anh cố chấp đẩy ra tay cô, cởi bỏ hết thảy trói buộc, thẳng đến khi cô như một đứa trẻ mới sinh nhảy vào mi mắt của anh.
Cô cảm thấy hô hấp có điểm khó khăn, mới ý thức được chính mình vẫn đang nín thở. Anh đột nhiên ôm lấy cô, kéo qua, nụ hôn dừng ở phía sau lưng trắng nõn của cô, “Khi đó nơi này có bị thương không?” Anh khàn khàn giọng hỏi.
Cô gật đầu, miệng mếu máo, ủy ủy khuất khuất, “Còn có đầu gối!”
Anh như tìm khắp trời khó được trân bảo, rất cẩn thận tỉ mỉ hôn lần từng cái lên lưng cô, sau đó lại đặt cô nằm xuống, hôn hướng về đầu gối, hôn hướng đến bộ phận yếu ớt nhất mẫn cảm nhất của cô, “Thực xin lỗi, là anh không tốt, là anh không lo lắng chu toàn, mới để cho em đau, cho em sợ, cho em hận…”
“Hắn còn sờ soạng ngực…”
Thân thể cường tráng của anh cứng đờ, sau đó, cánh môi ấm áp của anh tự do đi đến ngực của cô, từ thấp lên cao, từng chút kéo lên, mút vào, khẽ cắn.
Tay cô cắm vào mái tóc dày của anh, toàn run rẩy cũng cúi đầu khẽ ngâm.
Khi anh cường ngạnh dung nhập vào nơi ướt át của cô, cô không khỏi nhắm hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái mà mà mạnh mẽ giống như thủy triều, theo luật động thổi quét mà đến, cô không thể chống cự, chỉ có thể sa vào.
Gần hai tháng ngày đêm xa cách, trận triền miên đã lâu không đến này cũng không phải là một hồi bão tố, càng giống một khúc tình ca sầu triền miên, giữa đêm khuya thanh vắng quanh quẩn thật lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cục dừng lại, chăn đệm hỗn độn, tiếng thở dốc của hai người từ ồ ồ dần dần trở nên dịu đi, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, một câu cũng không muốn nói, cũng không có khí lực đi xuống rửa mặt chải đầu, được anh ôm tiến vào trong lòng, chỉ chốc lát, cô liền ngủ say.
Rèm cửa sổ vừa lộ ra một chút ánh sáng, cô tỉnh, nhìn đến cánh tay thon dài gác ở bên hông, cô chớp mắt, suy nghĩ một chút về chuyện trước đó, thân mình cô hơi hơi chấn động, anh cũng tỉnh giấc.
“Chủ nhật không phải không có trực tiếp sao?” Anh để sát vào tai cô, nhẹ nhàng gặm một chút, lại đem cô kéo qua đến, lưng của cô dựa vào trong ngực anh. “Ngủ tiếp đi!”
“Anh tối hôm qua là cố ý uống rượu!” Đây không phải một câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Cô chắp nối tất cả các
mảnh ghép lại với nhau, có lẽ ngay từ giây phút biết được sẽ cùng cô
quay quảng cáo, anh đã bắt đầu đào hố rồi, Tần Phái là đồng lõa. Cô đi
một đêm không về biệt thự, cũng điện thoại báo mà chú Ngô cùng dì Tần
cũng không tra hỏi một chút nào, tất nhiên là do Tần Phái che giấu.
“Uhm!” Anh ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, thanh âm giống như thực buồn ngủ, mang theo khàn khàn thản nhiên.
Cô bị tức nghẹn, không nghĩ tới anh sẽ thành thật như vậy, phản đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Hơn nữa ngày, mới nghẹn ra một câu ngốc ngốc: “Vì sao?” Hỏi xong, cô hối hận, đáp án không phải đã rõ ràng sao?
Anh lại còn thật sự trả lời, “Anh rất nhớ em.” Ý nghĩa ngắn gọn.
Nếu cô không lọt hố thì sao? Lời này cô thức thời không có hỏi ra miệng. Cô khẳng định sẽ lọt, bởi vì cô không thể bỏ mặc anh. Nhưng mà để ý thì để ý, không nên dùng tâm kế như vậy.
Cô có một chút hơi hướng tức giận, trong con ngươi mang ý cười xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.
Cô xoay người, thành công làm cho anh mở mắt, “Làm sao vậy?” Cánh tay vòng qua, nhanh