
phải sử dụng đến.
Đèn xe sáng như tuyết chiếu vào trong viện, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện Ngô Phong đã trở về.
“Chú Ngô!” Cô chạy chậm tiến lên xách túi giúp ông, thân thiết kéo cánh tay của ông, “Buổi tối cháu nướng bánh, muốn thử một miếng hay không?”
“Đương nhiên muốn rồi, trù nghệ của Tiểu Phong Diệp cũng không thể tùy tiện lãng phí.” Ngô Phong yêu thương xoa xoa đầu cô, để cho dì giúp việc giúp lấy túi đem vào nhà, “Theo chú đi dạo nói chuyện một chút!”
“Được! Hôm nay ở Đài có chuyện gì thú vị sao?”
“Tin tức là nghiêm túc mà ngưng trọng, làm sao có thể thú vị?” Ngô Phong bật cười, “Ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoài ý muốn, Hạ Dịch Dương hôm nay làm cho chú có điểm ngoài ý muốn.”
Diệp Phong giật mạnh đầu lên, “Sao… Sao?”
Ngô Phong thả tay áo, “Không muốn nói chuyện này, phiền lòng.”
“Aa.” Diệp Phong cắn môi, nhíu mày.
Ngô Phong không có bỏ qua vẻ lo lắng lo lắng trên mặt cô, “Tiểu Phong Diệp, cháu cũng chưa từng tâm sự chú về cuộc sống ở nước ngoài, vất vả sao?”
“Không có, cháu rất hưởng thụ.”
“Vậy vì sao trở về?”
“Cháu yêu nước mà!”
Ngô Phong lắc đầu, “Người Hoa ở nước ngoài sẽ không yêu nước sao? Nói thật với chú, là vì Biên Thành sao?”
“Ai nha, chú Ngô, chú thực bát quái ha!”
“Thẹn thùng? Ha ha, xem ra chú nói chuẩn rồi. Hôm nay chú cùng mẹ con nói điện thoại, bà ấy hỏi cháu cùng với Biên Thành ra sao, chú nói đoán chừng Biên Thành công tác bận rộn, không cách nào gặp mặt được. Chủ nhật này xem cậu ấy có thể hay không, bảo cậu ấy đến biệt thự ăn cơm đi! Dì Tần của con đã sớm ồn ào muốn gặp cậu ấy.”
“Biến thành long trọng như vậy, người ta dám đến sao?”
“Hả? Các ngươi trước k
“Chú Ngô, chú thực sự già rồi, cũng bắt đầu hoài niệm chuyện cũ. Đó là chuyện sáu năm trước, chúng cháu hiện tại chỉ là bạn học.” Diệp Phong nói.
“Vậy hiện tại cháu có người nào không phải bạn học không?” Ngô Phong liếc cô.
“Gì chứ? Chú Ngô ghét bỏ cháu, muốn đẩy cháu cho người khác?”
Ngô Phong thở dài, “Chú không phải đẩy đâu, là lo lắng người khác tới cửa cướp đi.”
“Ai dám? Đá bay anh ta!”
Ngô Phong thương tiếc vỗ vai cô, “Chỉ sợ đến lúc đó cháu sẽ đau lòng thôi! Tiểu Phong Diệp, rất thích Hạ Dịch Dương sao?”
Hàng mi dài của Diệp Phong thong thả chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên một chút, “Làm sao có thể, cháu… rất chán ghét anh ấy. Anh ấy… có cái gì tốt, chỉ biết khi dễ người ta.”
“Thật sự? Chú đi tìm cậu ta tính sổ.” Ngô Phong trầm mặt.
Mắt Diệp Phong vòng vo đảo mấy vòng, “Được rồi! Chú Ngô, chuyện của cháu chú đừng quản, cháu có thể đối phó. Đi thôi, chúng ta trở vào ăn bánh.”
Ngô Phong sủng nịch chớp mắt, nghĩ rằng nên sắp xếp thời gian đi Thanh Đài.
Hơn mười một giờ, Hạ Dịch Dương điện thoại đến đây. Cô đối với cái di động đang vang dội của mình liếc cái xem thường, tiếp tục lên mạng. Tiếng chuông kia không vội vã không nóng nảy, vang một lần lại một lần, vang đến khi cô hết kiên nhẫn, đành phải ấn cái nút màu xanh nghe máy.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì hả, anh cho người ta chút ít thanh tĩnh không
“Mùa thu lại không thể bơi lội, cái hồ này cần gì phải cho đầy nước chứ? Thật sự là không biết tiết kiệm tài nguyên nước.”
Cô sửng sốt một chút, quay đầu kéo rèm cửa sổ ra, dưới ánh trăng, Hạ Dịch Dương ngồi ở trên chiếc ghế bên bể bơi, hướng cô vẫy vẫy tay.
“Anh điên rồi, chú với dì đều ở nhà!”
“Ở nhà thì làm sao vậy? Anh có gì ám muội sao?”
“Không chào hỏi, trèo tường leo vào còn đúng lý hợp tình sao.” Cô hừ lạnh nói.
“Diệp Phong, em cắn anh thành như vậy, anh không chỉ thành người bị toàn đài chê cười, còn bị lãnh đạo răn dạy vừa thông suốt. Anh đã bị tổn thương như vậy, ngay cả một câu an ủi anh mà em cũng không nói sao? Đến bây giờ, anh còn chưa ăn cơm, tâm tình lại không tốt. Quên đi, anh đi tìm Nhất Thụ uống rượu.”
Anh làm bộ muốn đứng lên, điện thoại bên kia, chỉ nghe thấy Diệp Phong sốt ruột kêu to: “Anh đứng lại đó cho em!”
Trên dung mạo tuấn tú, ý cười như nước hồ, u nhiên khinh đãng.
Cô lấy một túi bánh, rót ly sữa, mặc áo ngủ bỏ chạy đi xuống lầu. Anh thật sự không dám ngồi ở trong sân, sợ cô bị ‘Đinh’ lạnh, lôi kéo cô đi lên xe.
“Lót dạ trước một chút, lát nữa anh về nhà lại ăn thêm một chút, nồi canh lúc trưa còn rất nhiều, anh hâm nóng lại rồi uống.” Vì che giấu sự quan tâm của mình, cô cố ý nói rất dữ dằn.
Anh cười, nhận lấy bánh và sữa trong tay cô. Kỳ thật anh đã ăn qua, chỉ là chạy tới kênh giải trí cùng tổng giám chế hàn huyên một hồi, hỏi rõ ràng hơn một chút về cái tiết mục tâm tình k
“Diệp Phong, cái bộ dáng hung hung dữ dữ này thật không giống em.” Anh nhéo nhéo cái mũi của cô, đem cô ôm lấy ngồi vào trên chân của mình.
Họ không có bật đèn, xe lại đỗ ở trong bóng tối, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong.
Cô không có giãy dụa, thân mình hướng tì vào trong lòng anh, để anh thuận tay ôm lấy. “Em cứ như vậy mãi. Anh không đói bụng sao?”
“Nhìn thấy em sẽ không đói bụng.” Cô đã tắm qua, vừa cúi đầu liền ngửi được hương thơm sữa tắm thơm ngát.
“Không đói bụng vậy sớm một chút trở về đi.”
“Trở về chỉ có một người, rất cô đơn. Chìa khóa đều đưa cho em, k