
.
– Là nói thật, Thụy Văn, ba mẹ thực sự không có chán ghét Vân Điệp, chỉ là không thể nào đối tốt với con bé mà thôi.
– Tại sao?
Viên Loan Anh trầm tư một lát.
– Có lẽ là do lòng tự trọng của ba mẹ quá mạnh mẽ. Chúng ta không thể
chịu đựng được việc mình không giống như mọi người vẫn nghĩ. Mà Vân
Điệp, vừa đúng để chứng minh cho việc, chúng ta cũng có tồn tại những
gen không hề thông minh.
– Đó được gọi là hư vinh, mẹ à.
– Cứ cho là như thế đi! – Viên Loan Anh thở dài.
– Mẹ và ba con đều là những người lớn lên trong hoàn cảnh cạnh tranh
khốc liệt. Chúng ta đều là con một nên mỗi khi ra ngoài bọn họ đều sẽ
dẫn chúng ta đi theo để khoe khoang.
– Nếu biểu hiện xuất sắc, ba mẹ liền đem chúng ta ra chiều chuộng. Nhưng nếu không đạt được hạng nhất, ánh mắt đau lòng thất vọng của bọn họ
liền làm cho chúng ta khó mà có thể chấp nhận được. Dần dần, chúng ta
liền dưỡng thành tính cách ngày nay. Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra cũng
phải cùng người khác tranh hơn thua. Sau khi lớn lên, vì đạt được nhiều
thành tựu nên làm cho chúng ta liền tự nhận mình là tài trí hơn người.
Bà ngước mắt nhìn chồng.
– Mẹ nghĩ, chúng ta đã dùng cách của ba mẹ mình đề đối xử với các con.
Cho nên, chúng ta không thể nào chấp nhận được sự thất bại của Vân Điệp. Nhưng con bé dù sao cũng là con gái của chúng ta, nên chúng ta không
muốn trách mắng con bé quá nặng nề, vì vậy đành phải coi thường con bé.
– Thật ra chị hai chẳng phải là không thông minh. – Cảnh Thụy Võ lần đầu tiên mở miệng.
– Chỉ là phương pháp học tập trước đây không thích hợp với chị ấy mà
thôi. Vì vậy khi anh Vu dùng phương pháp khác để dạy, chị ấy liền trở
thành học sinh giỏi nhất trường.
Viên Loan Anh cùng Cảnh Giới Khiên mở lớn mắt kinh ngạc.
– Thật sự?
– Vâng. – Cảnh Thụy Võ gật đầu lia lịa.
– Anh Vu còn nói, chỉ cần thêm một điểm nửa, ngay cả trường đại học T chị ấy cũng có thể thi đậu!
Hai vợ chồng đều kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.
– Kỳ thực, yêu cầu của Vu Kiệt đối với ba mẹ rất đơn giản.
Cảnh Thụy Văn tiếp lời nói:
– Chỉ cần ba mẹ không cần đem Vân Điệp ra lợi dụng để đạt được mục đích
của mình nữa. Không cần sự ép buộc của ba mẹ thì Vân Điệp thủy chung vẫn là con gái của hai người. Nhưng mà, nếu tâm tư của ba mẹ vẫn còn thì ba mẹ sẽ vĩnh viễn mất đi Vân Điệp.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn ba mẹ.
– Con nghĩ, điều chân chính mà ba mẹ hẳn nên lo lắng lúc này là, trong
lòng của ba mẹ, rốt cuộc cơ hội thăng tiến của ba mẹ quan trọng hay vẫn
là con gái của mình quan trọng? Con hy vọng ba mẹ có thể suy nghĩ kỹ
càng. Mặc kệ là đẹp hay xấu, tất cả bọn con đều là con ruột của hai
người. Bọn con đều khát vọng tình thương xuất phát từ tấm lòng của ba
mẹ. Đừng lại làm cho bọn con cảm thấy đau lòng, thất vọng nữa.
Viên Loan Anh như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú vào Cảnh Thụy Văn.
Rồi sau đó, chậm rãi rũ mi mắt xuống liền chìm vào trong suy nghĩ của
chính mình. Nhưng Cảnh Giới Khiên thì vẫn khăng khăng cố chấp.
– Nói cái gì mà cảm thấy đau lòng, thất vọng vì chúng ta hả? Chúng ta
chỉ là muốn tranh thủ cơ hội, chẳng lẽ cũng không được sao?
– Ba, con gái hẳn là người sẽ chăm sóc cho ba sau này chứ không phải là
công cụ cho ba lợi dụng để tranh công đoạt lợi! – Cảnh Thụy Văn thấm
thía nói.
Cảnh Giới Khiên nghe vậy liền tức giận nhảy dựng lên.
– Ba là ba của nó, vì vậy ba có quyền…
Cảnh Thụy Văn trấn định nhìn lại ông.
– Không, ba hẳn là nên yêu thương em ấy chứ không có quyền lợi dụng em ấy!
– Đừng có nói cái gì lợi dụng ở đây nữa! Ba nói rồi, ba chỉ là đang tranh thủ cơ hội mà thôi.
– Vậy thì hãy dùng chính khả năng của ba mà đi tranh thủ đi! Ba đừng có
nghĩ cách lợi dụng chính con gái của mình nữa, làm như vậy sẽ càng khiến cho người khác cười nhạo ba mà thôi!
– Con…
– Đừng nói nữa, Giới Khiên. – Viên Loan Anh đột nhiên cứng rắn kéo chồng của mình ngồi xuống.
– Nói thật cho mẹ biết, Thụy Văn, con cảm thấy ba mẹ đối xử với các con như thế nào?
Cảnh Thụy Văn trầm mặc một lát, rồi sau đó mới cười khổ nói:
– Giống như lúc con nói về Vân Điệp vậy. Bọn con chính là chiếc cúp của hai người, mà không phải là con cái.
– Cúp? – Viên Loan Anh chua xót lặp lại.
– Chính là cúp sao? Con…không biết là ba mẹ…rất yêu các con sao?
– Yêu? – Cảnh Thụy Văn trào phúng cười cười.
– Có chứ! Bọn con biểu hiện càng tốt, yêu của ba mẹ càng nhiều. Bọn con
biểu hiện không tốt, yêu của ba mẹ tự nhiên cũng giảm xuống.
– Trời ạ! Mẹ…
Viên Loan Anh hô nhỏ một tiếng.
– Mẹ thật sự tệ như vậy sao?
Cảnh Thụy Văn trầm mặc không nói gì.
Viên Loan Anh chậm rãi nhìn về con trai út.
– Con…cũng nghĩ như vậy sao?
Cảnh Thụy Võ cũng cúi đầu xuống không nói gì.
Viên Loan Anh nhìn Cảnh Vân Nghê.
Cảnh Vân Nghê lắc lắc đầu.
– Con không biết anh cả là đang định nói cái gì. Biểu hiện tốt đương
nhiên có tư cách được chú ý đến càng nhiều, biểu hiện không tốt thật
xứng đáng bị khiển trách. Điều này thì có cái gì không đúng chứ?
Viên Loan Anh lại nhìn chăm chú Cảnh Vân Nghê hồi lâu, rồi sau đó chậm rãi đứng lên đi về phía phòng ngủ.
– Mẹ nghĩ, mẹ cần phải su