
chính xác là như bây giờ, không phải cô bạn gái nhỏ nũng nịu, không phải nói vài câu dễ nghe là có thể dỗ dành, lại càng không phải là thế thân của ai.
Có được thì đã sao, không chiếm được lại thế nào.
Có lẽ một thời gian dài về sau, một ngày nào đó cô thật sự có thể có được anh , cũng thật sự có thể dùng tình cảm mình chinh phục những khúc mắc trước kia của anh.
Nhưng như vậy có ý gì? Không có nghĩa.
Cô có tuổi thanh xuân, thế giới lại rộng lớn, vì sao muốn lãng phí như vậy?
NhìnTạ Vũ không nói được một lời, sự tức giận của Lily dần nguôi xuống, âm thanh dịu đi và yếu ớt.
“Hà Mạn này, em tìm mọi cách nghe ngóng được rất nhiều chuyện liên quan đến cô ấy. Cho dù anh chưa bao giờ nói về cô ấy. Em chưa bao giờ hỏi, anh cũng chưa bao giờ nói.Anh cám ơn sự thông cảm của em, làm sao anh biết em thông cảm? Kỳ thật em không hiểu hai người một chút nào. Coi như là vì em còn trẻ đi.Anh có thể nói cho em biết, thật sự người bị tổn thương sẽ luôn là người nhớ kĩ? Cô ta tổn thương anh như vậy, đối xử với anh như vậy, vì sao bây giờ anh còn muốn che chở cô ta? Em thật sự không hiểu, Tạ Vũ, anh cảm thấy mình hèn mọn hay không?”
Lily ngẩng đầu lên.Tâm trạng ngọt ngào của cô hoàn toàn sụp đổ, phỏng chừng về sau cũng không nên gặp mặt Danny . Cô cảm thấy nếu mình cứ ở đây quả thật không ổn, vì thế đứng lên, cầm túi xách mình, mang giày vào, chuẩn bị rời đi.
“Vốn muốn hỏi anh một câu cuối cùng có yêu em hay không, nhưng bây giờ thì không cần phải hỏi nữa rồi.”
Cô dứng ở cửa nhẹ giọng nói những lời này, xoay người bật khóc.
Cô bước ra khỏi cửa và chờ đợi một chút.
Trong lòng cô có rất nhiều chiến thuật tình yêu, ví như cãi xong theo thói quen sẽ chờ đợi một chút, cho đối phương một cơ hội đuổi kịp mình. Không phải chưa từ bỏ ý định, chỉ là xuất phát từ thói quen.
Tạ Vũ vẫn không đi ra. Lily trong lòng lạnh lạnh , tự giễu nở nụ cười, nhanh chóng rời đi.
Hà Mạn lẳng lặng nghe.
Lúc Nhìn thấy Lily, cô cảm thấy mình và cô ấy có chút giống nhau.Chỉ là Lily so với cô thì xinh đẹp hơn, cũng trẻ tuổi hơn , có thể khống chế được tính tình, có thể ở thời điểm quan trọng ôm cánh tay Tạ Vũ giữ lấy việc lớn buông bỏ việc nhỏ, có thể lắc đầu làm nũng giống đứa trẻ 6 tuổi.
Hà Mạn tự biết mình còn kém cả vạn năm, bản thân sẽ không bao giờ làm được như vậy.
Cho đến khi đói phương ném cái bát vào vách tường, Hà Mạn mới phát hiện, Lily và cô càng giống nhau.
Đây cũng là một cách, phá hỏng tình cảm của người trước phải không? Hà Mạn không dám nghĩ nhiều.Sớm đã tỉnh rượu, cũng không dám bước xuống lầu.Cô nhìn bóng dáng mơ hồ ngơ ngác của Tạ Vũ trên sôpha, như bình thường choáng váng.
Lily nói, cô tổn thương Tạ Vũ. Lily hỏi Tạ Vũ, anh còn che chở cô ta như vậy, anh có thấy mình hèn mọn hay không?
Trước kia bọn họ cuối cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Cô tổn thương Tạ Vũ như thế nào?
Hà Mạn cũng không có dũng khí và thể diện đi xuống lầu đem những lời bộc bạch tối nay hôm mình đã chuẩn bị để nói cho Tạ Vũ nghe.Cô lấy ra từ trong túi áo một gói nhung xanh, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn, nỗi lòng chua xót nở nụ cười, ôm chặt nó trong lòng bàn tay. Từ hôm đó cho đến một tuần về sau, Hà Mạn và Tạ Vũ chẳng khác gì hai người bạn thuê chung một căn nhà. Bọn họ không hề nhắc đến sự việc ngày 7 tháng 7 hôm vừa rồi, Hà Mạn cũng không rõ Tạ Vũ và Lily có hòa giải hay chưa. Tạ Vũ làm việc đến khi tốt mịt, thường thường sau nửa đêm mới về nhà, Hà Mạn thường xuyên ngồi chờ đến ngủ quên . Cô làm cơm vài lần, cố ý bày các món ăn lên trên bàn, dùng bao giữ thức ăn trong suốt bọc lại, mặt trên dán vào tờ giấy nhỏ: “Anh tự hâm nóng một chút.”
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau Hà Mạn tỉnh dậy có thể nhìn thấy, Tạ Vũ chưa động đến dù chỉ một chút.
Cô vẫn còn có thể hỏi anh một vài vấn đề về năm 2012 mà cô thắc mắc, anh cũng cẩn thận trả lời như trước, đáp án đều rất ngắn gọn, giống như một thầy giáo vội vàng, chuẩn bị mang giáo án tan tầm.
Bình thường Hà Mạn nhắn tin cho Tạ Vũ, Tạ Vũ cơ bản sẽ không nhắn lại. Di động Hà Mạn trước giờ vẫn im lặng , ngẫu nhiên có chuông thông báo tin nhắn mới , cũng toàn là thông báo , tin rác quảng cáo và những tin lừa đảo điện thoại. Cũng sẽ có hai ba tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ, tin nhắn đến toàn là dấu chấm than, có đôi khi là một dấu chấm tròn, có đôi khi là một dấu chấm hỏi. Hà Mạn đều đều chưa từng trả lời qua, trước lúc đó Tạ Vũ đã từng chỉ cho Hà Mạn gặp những tin như vậy đừng bao giờ nhắn lại, đây là tin nhắn của những kẻ lừa đảo,nói không chừng tùy tiện nhắn một tin sẽ làm cho điện thoại mình tải về những thứ vớ vẩn hay thậm chí là trừ tiền cả tháng
Vậy tại sao Tạ Vũ không bao giờ trả lời tin nhắn của cô? Sợ một khi trả lời , sẽ bị kẻ lừa đảo là cô trói buộc của cuộc đời?
Hà Mạn thở dài.
Anh không có thúc giục cô chuyển đi, lại dùng cách này khiến cô không thể nào có mặt mũi mà ở lại.
Lại vào một buổi sáng thứ bảy, Hà Mạn kéo vali, rời khỏi nhà Tạ Vũ.
Trong lúc đó, cô liên tục nhận được hàng tá tin nhắn qua thư điện thoại từ công ty thông báo cho kì nghỉ ốm của mình sẽ hết hạn vào tháng tới, công