
"Chuyện nàng cho là đúng?" Hiên Viên Kỳ cười khẩy:
"Chuyện nàng cho là đúng chính là trộm kim bài của trẫm rồi lén đưa Liễu phi chân chính xuất cung sao?" Y cố ý nhấn mạnh cụm từ 'Liễu phi chân
chính', sau đó thấy mặt nàng tái xanh mới cảm thấy hối hận vì đã lỡ lời.
Nụ cười trên môi Liễu Vận Ngưng dần phai nhạt, nhạt đến mức không thể thấy được nữa: "Đúng vậy, Liễu phi chân chính bị thần thiếp lén đưa ra ngoài cung, tội danh này hình như hơi bị lớn thì phải!"
Thế thân chung quy vẫn là thế thân, cho dù có giống đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào trở thành người thật được.
Nhưng thế thân cũng có lòng tự trọng của thế thân......
Đâu phải là thế thân thì sẽ không biết đau......
"Bệ hạ, người thân đứng đầu một quốc gia, thích cái gì thì cũng sẽ dễ dàng
có được, người muốn cái gì thần thiếp cũng không quan tâm, nhưng......"
Nàng dừng một chặp, mỉm cười nhìn y: "Liễu Uẩn Nịnh là tỷ tỷ của thần
thiếp, hạnh phúc của tỷ ấy không có ở trong cung, vì vậy cố gắng lớn
nhất của thần thiếp chính là thả tỷ ấy đi!"
Hiên Viên Kỳ đăm
chiêu nhìn nụ cười đầy bi thương của nàng, im lặng, rất lâu rất lâu sau y mới nói: "Trẫm cũng đã từng nói qua, nàng phải ở cạnh trẫm cả đời, bây
giờ nàng thả Liễu Uẩn Nịnh đi thì nàng càng không thể rời khỏi đây, trọn một đời này, nàng phải bị giam bên cạnh trẫm!"
Chậm rãi kể rõ, giọng y cực kỳ thản nhiên, nhưng trong lòng y rất rõ, y đang mừng thầm vì cái ý nghĩ ích kỷ này.
Có lẽ chỉ có như vậy y mới có thể lấy cơ giam nàng cả đời.
Lúc đầu khi nghe Liễu Uẩn Nịnh lấy Thánh chỉ giả bí mật xuất cung, thật sự y đã cảm thấy tức giận, tiến về phía Liểu uyển trong cơn thịnh nộ chỉ để
hỏi nàng tại sao lại làm vậy, không hề nghĩ đến chuyện sẽ phái người đi
tìm, không hề nghĩ đến chuyện sẽ xử lý nàng thế nào, điều y muốn làm là
hỏi nàng tại sao lại làm vậy mà thôi.
Vấn đề khiến y cảm thấy phức tạp trước đó, trên đường đến Liểu uyển y đã suy nghĩ cẩn thận.
Có lẽ y đã từng động lòng với Liễu Uẩn Nịnh, nhưng hiện giờ người thật sự
khiến y cảm thấy động lòng chính là thiếu nữ gầy yếu bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một làn khói trước mặt đây!
Tại sao lúc ôm Liễu Uẩn Nịnh lại không có cảm giác gì, tại sao y không tìm Liễu Uẩn Nịnh
về, tại sao sau khi biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh thì điều đầu tiên y nghĩ đến lại là nên thu xếp chuyện của Liễu Vận Ngưng như thế nào,
nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra cuối cùng đã được sáng tỏ.
Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Nhưng bệ hạ à...... thần thiếp không muốn tiếp tục lấy thân phận của người khác để ở bên cạnh người nữa rồi."
Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Nhưng bệ hạ à......
thần thiếp không muốn tiếp tục lấy thân phận của người khác để ở bên
cạnh người nữa rồi."
Nụ cười tuyệt vọng đó như một cây kim đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất của trái tim y.
"Người vẫn luôn cường điệu rằng, người muốn thiếp ở bên cạnh người không phải
vì khuôn mặt này giống Liễu Uẩn Nịnh như đúc đó sao?"
Nàng cười,
cười tươi như vậy, động lòng người như vậy, nhưng mắt nàng, dưới đáy mắt sâu thẳm đó lại như đang nhỏ lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống đáy lòng.
Từng giọt nước mắt ấm áp thầm rơi trong lòng, khắc cốt, ghi tâm.
Vị Đế Vương im lặng nhìn nàng đang ngồi cách y mười bước, khoảng cách mười bước chân đó tựa như nghìn dặm núi, vạn hải lý, xa đến nỗi không bao
giờ lại gần nhau được.
Lắc đầu, ánh mắt nàng quá đỗi đau thương,
đau thương đến vậy: "Nhưng thiếp không muốn tiếp tục làm thế thân của
người khác nữa rồi."
"Từ đầu đến giờ chưa từng có ai thừa nhận sự tồn tại của Liễu Vận Ngưng......"
"Nàng đang làm cái gì vậy?"
Mắt thấy nàng đưa tay lên, y kinh hoàng, đại não chưa kịp phản ứng thì cả người y đã lao về phía trước.
Nhưng muộn rồi, với khoảng cách mười bước, dù y có nhanh đến đâu cũng không thể cản được.
Màu máu còn đẹp hơn cả sắc màu hoàng hôn, trượt theo gò má nàng chảy xuống
nền đất lạnh lẽo, đỏ như vậy, một màu đỏ của đớn đau, khiến hai mắt y
bỏng rát.
"Nếu không có khuôn mặt này, có lẽ......" Ta sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Nàng buông từng lời một cách yếu ớt, buông tay, thanh chủy thủ sáng loáng
dính đầy máu rơi xuống đất kêu 'leng keng', hàn quang lóe lên.
"Thái y! Mau truyền Thái y!" Tiếng rống kinh hoàng xuyên qua cửa gỗ truyền ra ngoài, Lai Phúc vừa nghe thấy thì biết lại có chuyện không hay xảy ra
nữa rồi, vội vã chạy đến Thái y viện.
Hiên Viên Kỳ thấy tim mình
như ngừng đập, mở miệng ra là lại không thể nói câu nào ra hồn, ngoại
trừ sự sợ hãi còn có nỗi đau không thể nói thành lời: "Tại sao?" Rốt cục lời thật sự muốn nói đã thốt ra được rồi, nhưng giọng lại khàn đến khó
nghe.
Y đờ người đứng cách nàng hai bước, giọng vẫn run như vậy: "Tại sao?"
—- Tại sao phải tổn thương chính mình?
Nghĩ đến trái tim đã sớm trở nên nguội lạnh vô tình, giờ đây lại đau không
chịu được, nỗi đau sâu sắc, như con sông băng vỡ đê mãnh liệt cuộn trào.
—- Không phải nàng, cũng đã từng đau như thế?
Máu không ngừng chảy, nhiễm đỏ y phục trắng tinh của nàn