Polly po-cket
Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322671

Bình chọn: 7.00/10/267 lượt.

i cười giả tạo của nàng ta, Dung Tri Hạ thấy thật phản cảm,

nhưng đang lúc rảnh rỗi nhàm chán, nàng cũng không đuổi nàng ta đi, cùng nàng ta đối đáp mấy câu giả dối cho có lệ.

“Nghe nói trước kia

Thế tử thương yêu muội muội lắm, đối với muội muội có thể nói là hữu cầu tất ứng, nhưng mà thời gian này hắn không đến chỗ muội muội. Muội muội

sẽ không oán ta chứ?”

Ngọc Hà ra vẻ sợ hãi nói –“Ngọc Hà nào dám

thầm oán tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nói quá như vậy, Ngọc Hà sẽ tổn thương, lúc

trước chỉ có một mình Ngọc Hà hầu hạ bên người Thế tử, nay có thêm tỷ

tỷ, Ngọc Hà thật sự rất vui. Ngọc Hà xuất thân thấp hèn, sao có thể so

sánh với tỷ tỷ cao quý, có thể được Thế tử chiếu cố nạp làm thiếp, Ngọc

Hà đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau này, nếu có chỗ nào không phải, mong

tỷ tỷ bỏ quá cho.”

Nhìn nàng hư tình giả ý như vậy, Dung Tri Hạ

nhớ tới kiếp trước, mỗi lần nàng ta trông thấy nàng, đều dùng ánh mắt

khinh miệt hèn mọn, lời nói nhục nhã hà khắc, bên môi nàng lướt qua một

nụ cười trào phúng, cũng hư tình giả ý trả lời – “Dung mạo ta xấu xí,

không thể so với muội muội xinh đẹp như hoa, bắt Thế tử hàng ngày phải

đối diện với dung nhan xấu xí của ta, ta cũng thực sự lo lắng, mong rằng muội muội có thể thay ta hầu hạ Thế tử nhiều hơn, tránh sơ sót thất lễ

với Thế tử.” - Cũng không biết Mặc Lan bị làm sao, quấn quýt nàng dị

thường, ngược lại lạnh nhạt với Ngọc Hà.

Nàng thầm nghĩ, có lẽ

Ngọc Hà sợ bị thất sủng, vì thế mới tới cửa thử giao hảo cùng dò xét,

lại không ngờ được sau khi sống lại, nàng chỉ quan tâm đến ngày tháng

của chính mình, từ lâu đã không còn bận tâm Mặc Lan sủng ái ai.

Ngọc hà lại cười nói – “Mặt của tỷ tỷ chỉ bị thương chứ đâu có xấu xí, Ngọc

Hà nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm đại phu có y thuật cao minh, chữa

khỏi vết sẹo trên mặt cho tỷ tỷ.”

“Lúc ta bị thương, cha ta cũng

đã mời riêng Thái y trong cung đến khám chữa cho ta, ngay cả Thái y cũng không xóa được vết sẹo trên mặt ta, ngược lại không biết ở đâu còn có

đại phu có y thuật cao hơn?”

“Vậy……..” – Ngọc Hà bị lời của nàng

chặn lại, cứng họng, vốn nàng ta chỉ là thuận miệng nói vậy, không nghĩ

đến nàng sẽ hỏi lại như thế - “Ngọc Hà sẽ cố gắng phái người đi tìm,

biết đâu có thể tìm được.”

“Ta đây sẽ chờ tin tốt của muội muội , nếu có thể chữa khỏi vết thương, ta sẽ báo đáp muội muội thật tốt.”

Lúc này, Mặc Lan đi vào trong phòng, nhìn thấy hai người đang nói chuyện,

không dấu vết liếc Ngọc Hà một cái, khi nhìn về phía Dung Tri Hạ thì con ngươi lạnh lùng nhất thời trở nên ôn nhu – “Hai người đang nói chuyện

gì mà vui vẻ thế?”

Nhìn thấy hắn, Dung Tri Hạ thản nhiên mở miệng – “Ngọc Hà nói, muốn tìm cho ta đại phu cao minh, giúp ta chữa khỏi vết sẹo trên mặt.”

“Thật không? Ngọc Hà thật là có lòng.” – Nói xong câu này, Mặc Lan cũng không để ý đến Ngọc Hà nữa, đưa tay cho Dung Tri

Hạ, trên mặt tươi cười nói – “Đi thôi.” – Hôm nay hắn muốn đưa nàng về

nhà lại mặt.

Dung Tri Hạ hơi chần chừ nhìn Ngọc Hà đang đứng một bên, muốn trêu tức nàng ta một chút, lúc này mới cầm tay hắn cùng ra ngoài.

Ngọc Hà thấy hai người không thèm liếc mắt nhìn mình một cái đã rời đi như

không thấy sự tồn tại của nàng, nhìn bóng dáng hai người, vẻ mặt nàng ta càng thêm âm lãnh thâm trầm.

Lúc này, tỳ nữ của Dung Tri Hạ lấy

lý do chủ nhân của mình đã về lại mặt, nên mời Ngọc Hà rời viện của Thế

tử phi, khiến trong lòng nàng ta tức giận mọc ra càng thêm lan tràn.

Hai người đi ra bên ngoài, Dung Tri Hạ liền buông tay hắn ra, tự mình leo lên xe ngựa đang đỗ ngoài cửa.

Mặc Lan leo lên cùng, ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm mặc giây lát, mới nói – “Về sau, đừng thân thiết với Ngọc Hà quá.”

Nàng có chút kinh ngạc, nâng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì – “Ta không muốn thân thiết với nàng, là nàng ấy tới tìm ta.”

Hắn cầm tay nàng, nghiêm túc nói – “Nếu nàng không muốn gặp nàng ta, trực

tiếp sai người đuổi nàng ta đi, nàng là thê tử của ta, đừng khiến chính

mình bị uất ức.”

Hắn nắm quá nhanh, làm nàng không kịp tránh ra,

nàng nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, không hiểu hắn đang suy

nghĩ cái gì, đã nhiều ngày nay, tại sao lại lạnh nhạt với Ngọc Hà mà cố ý gần gũi nàng.

Nếu nói là Ngọc Hà bị hắn cho thất sủng, hình như

không hoàn toàn đúng, theo tin tức mà nàng hỏi thăm được, trước ngày bọn họ đại hôn, rõ ràng là hắn vẫn cưng chiều quyến luyến Ngọc Hà.

Mà tất cả mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn từ đêm động phòng hoa chúc ngày đó.

Mặc Lan nhìn nàng một cái thật sâu, bên môi mang theo ý cưng chiều, cười

nói – “Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là Thế tử phi mà ta cưới hỏi đàng

hoàng, ở trong Vương phủ, nàng không cần e ngại bất kì kẻ nào, không ai

có thể khi nhục nàng, nàng không muốn gặp ai, không muốn làm gì, cũng

không ai có thể ép buộc nàng.”

Dung Tri Hạ nhìn hắn, chậm rãi mở miệng – “Bao gồm cả chàng sao?”

Nghe vậy, phút chốc hắn sửng sốt – “Ta sẽ không miễn cưỡng nàng làm những việc mà nàng không muốn.”

“Vậy thì buông ta ra.” (Bi ai a ) – Nàng thu lại kinh ngạc, nâng lên bàn tay bị hắn nắm chặt, ánh mắt vô hỉ vô nộ, nhưng lại có l