Insane
Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322491

Bình chọn: 8.5.00/10/249 lượt.

đôi môi cũng tím bầm, ta muốn kéo hắn

ra ngoài nhưng kéo không nổi, liền đi gọi người tới, hắn mới được ôm

ra.” – Sau đó nàng rời đi cùng phụ thân, cũng không biết ca ca kia về

sau như thế nào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng hỏi – “Sao đột nhiên

chàng hỏi ta chuyện này? Chàng biết đứa bé kia sao?”

Chính tai

nghe nàng nói, Mặc Lan nhắm chặt hai mắt, che lại hận ý kịch liệt tuôn

ra. Hắn chưa bao giờ hận chính mình như vậy, từ đầu đến cuối hắn đã bị

người ta lừa gạt, không nên tin tưởng lầm người mà bạc đãi nàng.

Chỉ chốc lát, sau khi mở mắt ra hắn đã bình ổn cảm xúc, đưa cánh tay muốn

kéo nàng vào trong lòng – “Tri Hạ, ta……” – Nhưng đầu ngón tay hắn vừa

mới đụng vào nàng liền bị nàng đẩy ra thật nhanh.

“Ta muốn ngủ, giường này rất lớn, chàng đừng chen lấn với ta.” – Giọng của nàng mang ý tứ ghét bỏ rõ ràng.

“……Được” – Nếu là bình thường, hắn làm sao tha thứ cho kẻ làm trái ý hắn, nhưng

giờ phút này hắn cũng không nhiều lời, chỉ hơi khựng lại, đáp nhẹ một

tiếng rồi lùi ra sau, ôn thanh dụ dỗ - “Nàng đừng co lại một góc thế,

lại đây ngủ, ta cam đoan sẽ không chạm vào nàng.”

Mặc dù cảm thấy đêm nay hắn thập phần cổ quái, nhưng Dung Tri Hạ nhất thời cùng không

rõ vì sao, đơn giản không suy nghĩ thêm nữa, có chuyện gì ngày mai dậy

nói sau, cả người vẫn lui trong góc, không dựa gần vào. Nàng ngáp một

cái, khép mắt, không lâu sau liền ngủ say.

Mặc Lan ánh mắt trầm trầm nhìn chăm chú vào nàng, tâm tư sôi trào, cả đêm chưa ngủ. Sớm mai tỉnh lại,

Dung Tri Hạ trông thấy Mặc Lan vẫn nằm trên giường, nhưng đã tỉnh rồi,

không khỏi giật mình sửng sốt, rồi nàng lại làm như không có việc gì

xuống giường rửa mặt chải đầu, giống như hắn chỉ là một người xa lạ

không liên quan.

Hai chân nàng vừa chạm đất, hắn đã lên tiếng – “Đưa ta trâm cài tóc của nàng.”

“Chàng lấy trâm cài tóc làm gì?”

Hắn không trả lời chỉ nói – “Nàng cứ đưa ta là được.”

Liếc hắn một cái, nàng thầm nghĩ, chỉ là một cái trâm cài tóc cũng không có

gì, liền tới bàn trang điểm lấy một cái đưa hắn, sau đó nàng thấy hắn

nhận lấy cái trâm cài tóc làm một chuyện mà không khỏi kinh ngạc trừng

lớn mắt – “Chàng đang làm gì vậy?” – Hắn lại lấy trâm gài tóc đâm vào

cánh tay mình, máu tươi đỏ sẫm liền từ da thịt chảy ra ngoài, vẻ mặt hắn trấn định đem một ít máu bôi lên tấm khăn gấm nhỏ màu trắng trên

giường.

“Đêm động phòng chúng ta không viên phòng, nếu để cho mấy hạ nhân lắm mồm biết được, đối với nàng sẽ không tốt, làm như vậy là để chặn miệng những kẻ đó.” – Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Lan nở nụ cười,

trong mắt hàm chứa sự cưng chiều, giải thích với nàng.

Trùng sinh một lần, Dung Tri Hạ làm sao còn có thể dễ dàng bị những lời nói lạnh

nhạt kia gây thương tích nữa, nàng nhíu mày nhìn vết thương trên cánh

tay hắn – “Chàng không cần làm thế, ta không quan tâm lời ra tiếng vào.” – Trong mắt nàng chứa đầy hoang mang, hắn đến tột cùng là làm sao vậy,

vì sao lại hành động quái dị như thế?

“Nàng không để ý nhưng ta

để ý, ta không cho phép bất luận kẻ nào sau lưng nàng nói linh tinh” –

Mặc Lan chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa như muốn chảy ra nước.

Nghe thấy hắn nói với mình những lời cưng chiều như thế này, nàng có chút

khó có thể tin quan sát tỉ mỉ hắn, thầm nghĩ người trước mắt này sẽ

không phải là mạo danh thay thế đi, nếu không hắn làm sao có thể dùng

ánh mắt dịu dàng như nước kia nhìn nàng. Nhưng bất luận là thế nào,

khuôn mặt kia xác thật là giống Mặc Lan của kiếp trước như đúc.

Đôi mắt hẹp dài màu nâu, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi

mỏng, nước da trơn bóng như ngọc, tổ hợp thành khuôn mặt tuấn mỹ

Quá khứ, ánh mắt hắn nhìn nàng luôn là âm lãnh hờ hững, giờ thì minh nhuận

nhu hòa, quả thật giống như là biến thành một người khác.

“Chàng……….thật sự là Mặc Lan sao?” – Dung Tri Hạ nhịn không được hỏi ra điểm nghi vấn trong lòng.

“Tự nhiên sao nàng lại hỏi như vậy?” – Mặc Lan kinh ngạc nhướng mày.

“Cảm giác chàng thật sự không bình thường lắm.”

Trong lòng hắn khẽ động – “A, nàng cảm thấy ta lạ ở chỗ nào?” – Hắn muốn biết rõ nàng bài xích hắn là từ đâu mà đến.

“Chàng………” - Nàng không thể nói ra hắn của kiếp trước không giống như vậy, lời nói

đên bên môi lại lập tức sửa thành – “Ta nghe người ta nói chàng đối với

hôn sự này không hài lòng lắm, không muốn lấy ta làm vợ.”

“Đừng

nghe những kẻ đó nói nhảm, vi phu thực vừa lòng với hôn sự này, nhất là

sau khi nhìn thấy nàng, càng cảm thấy may mắn vô cùng khi hoàng thượng

ban hôn.” – Mặc Lan lời nói chân thành thiết tha, Dung Tri Hạ không thể

tìm thấy trên mặt hắn một tia giả dối, nàng thử hỏi lại – “Vậy ái thiếp

Ngọc di nương của chàng thì sao?” – Kiếp trước hắn sủng ái Ngọc Hà ra

sao, tất cả mọi người trong Phụng Vương phủ đều biết, chỉ cần nàng ta

muốn, hắn không nói hai lời tất cả đều dâng đến trước mặt nàng ta, duy

chỉ có chức vị Thế tử phi là không thể cho, cũng bởi vậy mà hắn dung

túng nàng ta khi dễ Thế tử phi là nàng đây. Hắn cưng chiều ái thiếp ra

mặt, Thế tử phi nàng không có chỗ dung thân.

“Tiện thiếp kia làm sao có thể so sánh với nà