
ày, Mặc Lan còn có thể
đảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàng
thượng đoạt lại Thế tử vị của hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyên
ngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”
Dù sao lúc trước hai phe
cũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng không còn lo ngại nữa,
lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.
Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứ
kẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.
“Thế tử
là vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao với
triều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thế
tử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lại
dám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vào
cung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạt
phong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”
Nghe vậy,
Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ,
liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến --- ---- “Đủ rồi!”
Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lập
tức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng thật sự là cả gan làm
loạn, con mắt không có tôn ti…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”
Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ,
“Đây là chuyện trong phủ chúng ta, không cần phải đến tai Hoàng thượng.”
“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.
Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở cho
Vuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích,
“Phụ vương, là do bà ấy muốn….”
Phụng Vương giơ tay lên cắt đứt
lời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóng
vội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi nói, “Bổn vương sẽ
tấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nay
về sau ngươi không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ
nữa.”
Trần thị nghe nửa câu đầu của hắn, cảm thấy đắc ý muốn nhếch miệng bật cười, nhưng sau khi nghe xong nửa câu cuối,
nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, kinh hãi đến mức khuôn mặt cũng vặn
vẹo.
“Cái gì? Vương gia, ngài không thể làm như vậy, thiếp thân
hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại
sao ngài có thể ác tâm như vậy?”
“Chỉ bằng việc ngươi từng muốn
hại chết Mặc Lan, cũng đã đủ để tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi
rồi. Trước kia bổn vương nhớ đến nhiều năm vợ chồng, không muốn truy cứu thêm, nhưng không ngờ ngươi vẫn chưa chết dã tâm, chạy về đây muốn
tranh giành Thế tử vị. Ngươi quả thật khiến bổn vương lạnh thấu tâm.”
Phụng Vương đau lòng phẫn nộ khiển trách. Vốn dĩ ông còn nhớ
đến chút tình cảm vợ chồng với bà ta, nhưng sự việc bà ta gây ra hôm
nay, đã khiến ông hoàn toàn thất vọng về bà ta.
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân làm tất cả mọi chuyện đều là vì Thụy nhi…”
Phụng Vương không muốn gặp lại bà ta, giận tái mặt nói, “Bổn vương tuyệt đối
không cho phép tên hỗn trướng này trở thành Thế tử, người đâu, sau
này nếu mẹ con bọn hắn dám bước vào Phụng Vương phủ một bước, thì đánh
đuổi ra ngoài cho ta, sống chết miễn bàn.”
Phụng Vương vừa ra
lệnh, mẹ con Trần thị liền bị hạ nhân lôi ra ngoài, dọc đường đi vẫn có
thể nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Trần thị.
Phụng
Vương mệt mỏi thở dài, sắc mặt nặng nề, nhìn Dung Tri
Hạ, “Con yên tâm đi, chỉ cần Mặc Lan một ngày còn sống, thì hắn chính là Thế tử Phụng Vương phủ.”
“Đa ta phụ vương.” Hốc mắt Dung Tri Hạ nóng lên, cúi người cảm tạ ông.
Vì muốn thay Mặc Lan bảo vệ Phụng Vương phủ, Dung Tri Hạ bắt đầu để tâm
học tập trong coi mọi chuyện trong Vương phủ, muốn toàn bộ Vương phủ phải ngay ngắn trật tự, hạ nhân an phận, giống như lúc Mặc Lan còn mạnh khỏe.
Chưa tới bốn tháng đã truyền đến tin tức tốt, phụ tử Vệ
quốc Đại tướng quân Dung Tu Đình đánh bại Lỗ Kim quốc, tiêu diệt hơn
mười vạn quân địch, bắt sống hơn tám vạn tù binh, khiến Lỗ Kim quốc phải dâng hàng thư cầu hòa.
Phụ tử Dung gia khải hoàn trở về, Hoàng thượng đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Sau khi về Hoàng cung tiếp nhận thiết yến ăn mừng của Hoàng đế, phụ tử Dung Tu Đình lập tức chạy tới Phụng Vương phủ.
Nhìn thấy con rể như hoạt tử nhân * nằm bẹp trên giường không nói một lời,
sự vui mừng khi giành được thắng lợi trở về của phụ tử Dung gia cũng lập tức thu lại.
(* - đồ bỏ đi, người vô dụng. Mình thấy để vậy không hay nên dùng Hán Việt.)
Trước đây không lâu cả hai người mới biết được, nếu không phải do Mặc Lan đi
trước một bước phát hiện ra quỷ kế của Lỗ Kim quốc, xin ý chỉ tiêu
diệt đám giặc cỏ ẩn náu mai phục ở vùng phụ cận lương đạo, duy trì lương đạo thông suốt, thì đại quân nhất định