
sau gặp lại cuối cùng là kết cục anh cưới người khác.
Bi thương nhất là cô hiểu được một điều, bởi vì anh chưa bao giờ thương
yêu cô, hơn nữa ngay từ lúc chín năm trước anh đã viết thư cho cô bảo cô đừng đợi, có thư sao? Thư ở đâu, cô cho tới bây giờ đều chưa từng nhận
được, lỗi tại ai, cô nên trách ai đây, cô bất chấp tất cả đợi chờ, tình
yêu của cô cùng cô niềm tin và sự kiên trì nhưng cuối cùng nhìn lại cũng chỉ là một sự hư ảo mà thôi, nhưng cô lại trầm mê trong ảo mộng này, bị lạc trong mê cung không tìm được lối ra. Lệ rơi, tỉnh mộng, trong lòng
tràn đầy đau khổ, không có người nào để cô tâm sự.
Còn nhớ ngày
ấy, khi rõ biết chân tướng, cô mua chục lon bia, tự giam mình ở trong
nhà uống đến khi trời đen kịt, sau đó Lâm Phong tìm được nhà cô.
Lâm Phong đoạt lấy lon bia trên tay cô, hung hăng đất ném xuống đất, lớn
tiếng quát mắng cô: "Tô Nhĩ, em đủ chưa, anh ta không thương em chính là không thương em. Tại sao nhất định phải đem mình biến thành như vậy."
Cô cũng nổi giận, trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt
tràn đầy nước mắt, khàn giọng kiệt lực hướng anh quát lớn: "Anh cho rằng anh biết rõ mọi chuyện sao? Em chờ anh ấy chín năm, em yêu anh ấy như
vậy, em hận không thể đem cả trái tim của mình móc ra đưa cho anh ấy,
chẳng lẽ kết quả em muốn chính là anh ta yêu người khác sao?"
"Hừ. . ." Lâm Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, chăm
chú nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén thật giống như thanh kiếm, bén
nhọn trong nháy mắt có thể đem cô đâm thủng.
Cô bị anh đột nhiên
lạnh lùng sợ rùng mình một cái, nhất thời tỉnh táo rất nhiều, cà lăm
nói: "Đúng. . . . . . . . . . Đúng. . . . . Thật xin lỗi."
Lâm
Phong buông cổ tay Tô Nhĩ, chán chường ngồi trên ghế sa lon, chân giang
rộng ra, cùi chỏ chống trên đầu gối, bàn tay ôm đầu, phiền não nắm tóc, giống như sắp phải ra một quyết định rất khó khăn, hồi lâu mới ngẩng
đầu lên, xoay người chuyên chú nhìn cô.
Anh nói: "Em như thế nào
anh đều biết rõ, em yêu anh ta bao lâu, anh cũng yêu em bấy lâu, em chờ anh ta chín năm, anh cũng vậy, đợi em chín năm. Chẳng lẽ anh muốn em vì người đàn ông khác ở chỗ này say khướt sao?"
Cô lập tức nổi
giận, tuy nói người cô yêu là Mục Tử Dương, nhưng trên thực tế quan hệ
của cô và Lâm Phong lại tốt hơn, chỉ là vừa mới bắt đầu thì cô đã đem
anh áp đặt vào hàng ngũ anh em huynh đệ tốt, chưa bao giờ nghĩ tới anh
em tốt của cô sẽ yêu cô, cái loại tình yêu mà không đáp lại cô đã nếm
thử, cho nên cô hiểu được Lâm Phong yêu cô khổ sở tới mức nào.
Không nói đồng ý, cũng không có nói cự tuyệt, cô vẫn trầm mặc ngồi dưới đất,
nhỏ giọng nức nở, anh ôm lấy cô thật chặt, sau đó, cô cứ như vậy ở trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Sau đó, anh nói: "Anh không ép em phải trả lời ngay bây giờ, nhưng ít ra em phải cho anh một cơ hội."
Cô nói: "Em tạm thời không muốn yêu đương nữa."
Anh nói: "Anh đợi em khi nào nghĩ đến thì nói cũng được."
Vì vậy, một năm sau, anh rốt cuộc có ngày nghỉ phép đi thăm cô, nhà cô vẫn ở chỗ cũ.
Anh an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô chạy tới chạy lui rót trà lấy đồ ăn cho anh.
Cô nói: "Em, tài nấu nướng không được tốt, một lát dẫn anh đi ra ngoài ăn."
Anh nói: "Anh cũng không kén chọn, tùy tiện ăn một chút cái gì đều được."
Cô trêu ghẹo mà nói: "Không nhìn ra anh còn rất dễ nuôi."
Anh từ trên ghế sa lon đứng lên chặn đường cô, "Anh từ trước đến giờ vẫn luôn rất dễ nuôi, em dứt khoát thu nhận anh đi."
Cô khoanh tay trước ngực, giả bộ nhìn một lượt từ trên xuống đánh giá một lần rồi nói, "Có thể thử xem."
Vậy mà vừa dứt lời, người đã rơi vào trong vòng tay ấm áp, bờ ngực vững chắc của người nào đó.
Ngày ấy, ánh mặt trời rất đẹp, ánh sáng xuyên thấu qua cửa thủy tinh chiếu
vào người, tựa như cùng lửa nóng trong lồng ngực của anh, ấm áp, Tô Nhĩ
không nhịn được liền cười, bỏ được bỏ được, có bỏ mới có được, chỉ cần
cô để xuống những chuyện đã từng trải qua, xoay người chính là cả bầu
trời xanh.
"Anh mới vừa tính đi ăn cơm, em ăn gì chưa?" Lâm Phong âm thanh trầm thấp truyền đến làm rối loạn suy nghĩ của Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ hơi oán trách trả lời: "Em vốn là định tới bắt học sinh mời ăn cơm, kết quả cô ấy nửa đường chạy mất."
Lâm Phong cười hai tiếng, cố ý trêu ghẹo nói: "Tiểu đồng chí Tô, nhân phẩm
người này đột nhiên sao lại tăng vọt như thế, có ai trắng trợn bắt người khác mời cơm như em không?."
"Dừng ~~~" Tô Nhĩ thấp quát một
tiếng, rồi sau đó lại nhắc nhở: "Ba mẹ em nói muốn gặp anh, anh chừng
nào thì nghỉ đi với em một chuyến đến thành phố B đi."
Lâm Phong
bên kia đột nhiên trầm mặc mấy giây, lúc nào thì nghỉ phép anh thật đúng là không thể nói chính xác, nhưng mà vấn đề cá nhân chả anh quân trưởng Phó đã nói qua rất nhiều lần rồi, thậm chí còn xúi giục chị dâu giới
thiệu đối tượng cho anh, hôm nay đối tượng kiếm được rồi, anh nghĩ xin
nghỉ vài ngày thì cũng có thể chứ, lúc này cũng liền đáp ứng, chỉ là
thời gian cụ thể phải đem công việc an bài tốt mới có thể xác định.
Lâm Phong nói, "Ba mẹ em thích gì?"
Tô NHĩ: "Bọn họ cái gì cũn