
khiến người thích, lời này nói ra
khiến lòng người thật thoải mái."
Mạc Hi oán thầm nói: dính vào
cơ mật tối cao của Đường Môn, không thức thời một chút, có thể làm gì hơn.
Huống chi ngài không phải là một trong những cao nhân nửa ẩn trong truyền
thuyết kia sao.
Đường Hoan nói: "Vãn bối
đến là có việc thỉnh giáo."
"Không dám. Không dám. Lão
phu biết được nhị vị hôm qua đi địa cung, đoán rằng hôm nay nhị vị sẽ đến, cho
nên đặc biệt tới đón tiếp."
Ba người một đường hàn huyên đi
đến Quyện Diệp Đình.
Nơi này bốn phía toàn nước,
cũng không sợ có người nghe lén. Huống chi lệnh cấm của Đường Hoan còn chưa
giải trừ.
Đợi ngồi vào chỗ của mình, lão
giả mới nói: "Lão phu họ Đường, tên Lôi. Nhị vị đến sợ là vì lai lịch địa cung
đi." Thấy hai người gật đầu, ông nói tiếp: "Lai lịch địa cung liền
ngay cả lão phu cũng không rõ lắm. Năm đó Đường Tâm tiểu thư phát hiện địa
cung, nàng vì xưa nay quen thân với ta, liền đem việc này chủ động bẩm báo, ta
cùng với vài vị ẩn lão khác thương lượng một phen. Quyết định y theo tổ tiên
minh huấn: đệ tử Đường Môn không thể dựa vào tổ tông phù hộ mà miệng ăn núi lở,
cho nên địa cung tài phú mặc dù lớn, chúng ta quyết định tạm thời vẫn niêm
phong nó dưới đáy sông không thấy mặt trời. Nhưng thân là chưởng môn, nhất cử
nhất động đều liên quan đến tương lai của Đường Môn, ra quyết sách có cái nào
không phải là quan trọng nhất, cho nên chúng ta cho rằng chưởng môn có quyền
biết nơi cất giấu địa cung." Ngừng một chút, ông lại cười nói: "Không
dối gạt chưởng môn, vài lão già kia còn có ý mượn việc này kiểm tra chưởng môn
một phen."
Mạc Hi thầm nghĩ: cũng là nói
nhìn thấy được mà không động được. Chỉ là địa cung này rốt cuộc vì sao mà xây?
Khoản tiền vốn thật lớn này của Đường Môn lại là từ đâu mà đến?
Đường Hoan nói: "Không
biết mộ bia phía sau núi của Đường Nghi tiền bối có phải tiền bối lập
không?"
"Đúng là lão phu. Năm đó
Đường Tâm tiểu thư từng nhờ lão phu chiếu cố nữ nhi duy nhất của nàng. Lại nói
tiếp lão phu thật sự đã phụ sự nhờ vả. Đường Nghi năm đó trở lại Đường Môn
không bao lâu liền theo song thân mà đi. Lão phu vì nàng lập mộ, thứ nhất là để
che mắt, thứ hai cũng có thể cúng mộ một phen."
Hai người hỏi không thể hỏi,
liền từ biệt Đường Lôi, lên thuyền rời đi.
Trên đường Đường Hoan đều cực
trầm mặc. Hắn bỗng nhiên cầm tay phải Mạc Hi, cẩn thận kiểm tra nơi cổ tay một
lần, nói: "Thấm thoát đã qua nhiều ngày như vậy, tay nàng đã khỏi
hẳn."
Lên bờ, Đường Hoan vẫn nắm tay
nàng, nhẹ giọng nói: "Ta mang nàng đi nơi này."
Hai người một đường đạp tuyết,
theo hương mai, đi vào sâu trong rừng mai.
Đường Hoan bỗng dừng bước,
nghiêm túc nhìn Mạc Hi, nhẹ hỏi: "Nàng tin ta không?"
Mạc Hi thấy hắn hỏi trịnh
trọng, liền nhìn hắn không nói lời nào. Đối với nàng mà nói phần lớn tình huống
tín nhiệm liền đại biểu cho cái chết. Những lời này lại hỏi quá đột ngột, cho
nên nhất thời không biết trả lời thế nào, dứt khoát trầm mặc.
Đường Hoan tay phải nhẹ nhàng
xoa tóc nàng, phất đi tuyết rơi trên đó, nhẹ giọng nói: "Khiến nàng khó
xử. Như vậy được không, nàng nắm sẵn mạch môn của ta, ta chỉ cầu nàng nhắm mắt
lại đi theo ta, chỉ cần một lát." Nói xong liền muốn buông tay trái vốn
đang nắm tay nàng.
Mạc Hi đã từ từ nắm chặt tay,
không cho tay hắn rút ra, nhẹ giọng nói: "Như vậy là tốt rồi." Sau đó
chủ động nhắm mắt.
Đường Hoan thấy nàng phản ứng
như thế, nhất thời cảm xúc dâng trào, cánh tay phải nhẹ nhàng ôm, đem nàng nhét
vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, nháy mắt thiên ngôn vạn
ngữ đều kẹt trong cổ, một chữ cũng nói không nên lời.
Mạc Hi nhẹ giọng nói:
"Không phải có gì cho ta xem sao. Đi thôi." Thầm nghĩ: kỳ thật cho dù
ta nhắm mắt lại, lấy công lực hiện tại của ta cũng không sợ. Chỉ là vừa rồi
trong khoảnh khắc nhắm mắt kia, ta chỉ sợ là thật sự tin huynh.
Đường Hoan cũng không dời bước,
nhẹ giọng khẩn cầu nói: "Đừng nhúc nhích. Chỉ một lát." Ngừng một
chút, hắn lại giống như thở dài nói: "Ta biết nàng phải đi."
Mạc Hi nhẹ nhàng "Ừm"
một tiếng, cũng không biết là trả lời câu trước hay câu sau.
Lại sau một lúc lâu, Đường Hoan
rốt cục buông nàng ra tiếp tục đi về phía trước.
Mạc Hi nhắm mắt lại mặc hắn
nắm.
Bỗng nhiên nghe được tiếng mở
cửa, sau đó chung quanh nháy mắt ấm áp.
Lúc Mạc Hi mở to mắt, đã đứng
trong cho một ngôi nhà ấm trồng hoa dùng lưu ly xây thành.
Chung quanh là một biển hoa
thược dược, tuy là đủ màu đủ sắc đua nở, nhưng mặc cho trăm mị ngàn hồng thế
nào, cũng chỉ một loại hoa thược dược. Dõi mắt nhìn lại, chủng loại so với trên
bức bình phong trong phòng Mạc Hi chỉ hơn chứ không thiếu.
"Thích không?"
"Rất đẹp."
"Có thể nhắm mắt một lần
nữa không?"
Mạc Hi theo lời nhắm mắt lại,
cảm giác được có cái gì nhẹ nhàng buộc lên thắt lưng nàng. Trong toàn bộ quá
trình, hơi thở cùng tay Đường Hoan đều có chút không yên. Đáy lòng nàng mơ hồ
dâng lên một loại dự cảm, lại nhất thời không phân biệt được rốt cuộc tâm tình
ra sao.
Sau một lúc Mạc Hi cảm thấy thứ
gì đó như hoa tai n