
đọc. Vì cảm thấy nóng, liền đem tay áo xắn lên hai
vòng. Lộ ra một phần da vì bị ngâm nước thuốc lâu mà ửng đỏ nhăn lại. Đường
Hoan thấy cảnh này cũng tự lấy một cuốn sách lật xem.
khách liệt truyện> chương thứ nhất - Tào Mạt:
Tào
Mạt là đại tướng của nước Lỗ, chiến đấu với nước Tề, liên tục bại ba lần. Lỗ
Trang Công khiếp sợ, muốn đem Toại ấp tặng cho nước Tề cầu hòa, nhưng vẫn giữ
Tào Mạt làm đại tướng.
Tề
Hoàn Công cùng Lỗ Trang Công ở Tế Tự thiên đàn của Kha ấp lập lời thề, Tào Mạt
dùng chủy thủ uy hiếp Tề Hoàn Công, người bên cạnh Hoàn Công sợ ném chuột vỡ
đồ, chỉ có thể hỏi hắn muốn như thế nào. Tào Mạt nói: "Nước Tề mạnh mà
nước Lỗ yếu, nhưng nước Tề các ngươi xâm lược nước Lỗ là việc quá đáng. Nay
tường thành nước Lỗ nếu sụp đổ cũng sẽ đè đến biên cảnh nước Tề. Ngài hãy liệu
mà làm đi." Tề Hoàn Công vì thế nhận lời đem những nơi xâm chiếm được của
nước Lỗ trả lại cho nước Lỗ. Tào Mạt thấy Tề Hoàn Công nói như vậy, liền hạ
chủy thủ trong tay, đi xuống thiên đàn, quay mặt về hướng bắc đứng ở vị trí
quần thần nên đứng, giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ai. Tề
Hoàn Công giận dữ, muốn lật lọng. Quản Trọng nói: "Không thể. Không thể vì
nhất thời tham cái lợi nhỏ. Làm như thế sẽ khiến người mất hết uy tín trong chư
hầu, mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của người trong thiên hạ, còn không bằng trả
lại cho hắn." Vì thế Tề Hoàn Công đem thành trì xâm chiếm của nước Lỗ trả
lại cho nước Lỗ, thành trì Tào Mạt ba lượt đại chiến bị mất đều lấy về được.
Mạc
Hi không khỏi bực mình. Lấy tư lợi của mình đẩy quốc gia vào hiểm địa, làm
chuyện ti bỉ mà hưởng tiếng tăm. Xưa nay lừa đời lấy tiếng, người này là đệ
nhất!
Tào
Mạt vốn là đại tướng nước Lỗ, công việc của bản thân không làm tốt, ba lần bại
trận. Một tướng quân như ngươi vừa không thể chết trận sa trường lại không thể
khắc địch chế thắng, trong thời điểm cầu hòa không làm việc đàng hoàng lại muốn
làm ám sát, có thể nói ham sống háo danh ti bỉ vô sỉ. Thằng nhãi này khi hai
nước kết minh đột nhiên nhảy ra, giả vờ hiên ngang lẫm liệt, tựa hồ rất có tư
thế cùng Tề Hoàn Công đồng quy vu tận (cùng
chết), nhưng trong đầu hắn tựa như gương sáng, lần này hoàn toàn không chút
nguy hiểm.
Tề
Hoàn Công thân là vua một nước, đứng đầu ngàn thặng (thặng là cỗ xe, thời xưa đánh nhau bằng xe, nên nước có ngàn thặng là
rất giàu có), mạng người ta rất quý giá, có thể cùng nhân vật tôm tép như
hắn đồng quy vu tận sao, cho nên quá nửa sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn. Hơn nữa vì
Tề Hoàn Công là nhân vật công chúng a, không thể lật lọng thất tín. Cho nên một
chiêu này nhìn như nguy hiểm, kỳ thật là nắm chắc. Vị nhân huynh này có thủ
đoạn như vậy, nổi danh thiên hạ, tự cho là có thể rửa sạch nỗi nhục lúc trước (đánh thua nước Tề ba trận), nhưng kỳ
thật cũng là hành động hại nước. Vạn nhất Tề Hoàn Công không thể nhịn cái nhục
nhất thời, nổi giận, đại quân ngóc đầu trở lại, Lỗ Trang Công còn không gấp đến
độ giơ chân? Tình thế lúc ấy vốn là Tề mạnh Lỗ yếu, quân Tề vì rửa sạch nỗi
nhục của vua mình, danh chính ngôn thuận, tướng sĩ phẫn nộ quên mình, chắc chắn
mạnh không thể đỡ, nước Lỗ cho dù không mất cũng sắp. Cho nên hành động lần này
của Tào Mạt thật sự là tự ra vẻ thông minh, quá liều lĩnh, Tư Mã Thiên** cũng
không biết nhận bao nhiêu tiền trà nước của hắn, còn thay hắn dương danh liệt
truyện...
**Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN),
tên tự là Tử Trường, làm quan đời nhà Hán, là tác giả bộ Sử ký; với bộ sử đó,
ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc. Sử
ký là công trình sử học lớn nhất của Trung Quốc và là một trong những quyển sử
có tiếng nhất của thế giới. Đặc biệt bộ sử này còn là một trong những tác phẩm
văn học ưu tú của nhân loại. Bộ sử vĩ đại này miêu tả tổng quát về lịch sử
Trung Quốc bao trùm 2.000 năm từ Hoàng Đế đến đời Hán Vũ Đế. Công trình này là
nền tảng cho các phát triển sau này trong sử học Trung Hoa. Bộ Sử ký của ông
sau này trở thành "khuôn mẫu chính thức" cho tài liệu lịch sử Trung
Hoa. Phong cách này còn ảnh hưởng đến cách viết sử của các nước láng giềng như
Triều Tiên.
Thật
không thể làm, không thể làm vậy. Mạc Hi xem thấy không thú vị, liền đem sách
quăng một bên.
Vừa
nhấc mắt thoáng thấy Đường Hoan cũng đang đọc sách, dưới vầng sáng nhàn nhạt
của ánh đèn, tên nhóc này phải nói là tuấn mỹ khó tả.
Mạc
Hi liếc nhìn cuốn sách, lại nhìn Đường Hoan một cái, không khỏi nhớ tới câu thơ
"Lục y phủng nghiễn thôi đề quyển, hồng tụ thêm hương bạn độc thư",
thầm nghĩ: nếu yêu nghiệt trước mắt này lam tụ thêm hương sẽ là hương diễm mỹ
sự đến mức nào a.
Từ
khi đến đây, Mạc Hi mới biết, cổ nhân nói thêm hương không phải cắm hương cây
như cắm đũa vào chén cơm không chút mỹ cảm giống lúc đầu nàng nghĩ, mà là trải
qua quá trình "hợp hương" chế thành các loại hương hoàn, hương cầu,
hương bánh.
Đường
Hoan cảm thấy Mạc Hi đang nhìn hắn, liền ngẩng đầu lên, hòa nhã nói: "Khó
chịu à?"
Mạc
Hi lắc đầu. Sau khi châm kim xong thật ra một chút cũng không đau. Hôm