
u khi tán gẫu với mọi người nhắc tới, năm đó không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các ở kinh đô ái mộ phụ thân, thậm chí còn có cô nương chủ động tới cửa cầu hôn …”
Chủ động tới cửa cầu hôn? Chẳng phải là…
Nhớ đến chuyện năm đó, lòng lão ma ma trầm xuống, vội vàng cười nói sang hướng khác, Liên Ngữ Hàm có vẻ không chú ý, tùy tiện nói về mấy trò chơi mới gần đây thịnh hành trong đám quý nữ kinh đô.
Lạy các vị thần linh xong, dưới sự dẫn đường của tiểu sa di, Liên Tam đi về phía tiểu viện. Vào tĩnh thất, cho mọi người lui, trong phòng một mình Lục Tụ hầu hạ. Lục Tụ bưng nước đến, vừa xắn tay áo Liên Tam, vừa khẽ nói: “Lão vương phi chỉ dẫn theo hai người, đi về hướng am Thanh Tâm phía đông.”
Liên Tam hừ mũi một tiếng cười: Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng.
Bái phật? Lý thị không phải thiện nam tín nữ, nữ nhân thủ đoạn cao tay đó, loại Phật nào có thể bắt bà ta bái lạy hằng ngày mấy chục năm? Ai tin bà ta thành tâm lễ Phật, người đó là kẻ ngốc!
Am Thanh Tâm là đâu? Chỗ giam giữ nữ quyến quan gia phạm sai lầm!
Ở trong này, bạn có thể bắt gặp đủ quý nữ thế gia, các loại phẩm chất cáo mệnh, thậm chí có vài người trong mình chảy dòng máu Hoàng gia. Đừng thấy trước đó thân phận họ cao quý cỡ nào, sau khi vào am Thanh Tâm, họ chỉ là một tu sĩ bình thường trong đám tu sĩ của am. Không muốn làm việc hả? Được, hôm nay không có cơm ăn.
Sinh hoạt ở đây tuy kham khổ một chút, luôn có quy củ trói buộc, những nữ quyến của quan lại phạm tội kia ngẫu nhiên sẽ có người đến thăm, ít nhất bên trong am không hở tí là động quyền cước đấm đá với các nàng. So với am Đồng Xử chúng phi bước vào tức điên mà chết ở ngoại ô, nơi đây chính là Thiên Đường!
Có điều, nói là nói như thế, nhưng sự đáng sợ của am Đồng Xử chưa vào trong sẽ không biết, cho nên đám quý nhân lúc trước sống an nhàn sung sướng sau khi vào am Thanh Tâm, ban đầu có thể gây náo loạn rồi sẽ ngoan ngoãn. Có điều trong lòng họ lúc nào cũng suy nghĩ làm cách nào khi có người tới thăm tìm được cơ hội ra ngoài.
Lý Minh Châu chính là một trong số đó.
Bà ta mặc bộ quần áo màu xanh giặt nhiều sắp bạc hết màu, vì trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ nên có vẻ gầy gò. Xiêm y màu xanh mặc trên người bà ta như treo trên móc. Trên đầu có một miếng khăn xanh buộc tóc ngay ngắn, hai mai điểm sợi bạc.
Lão vương phi Lý thị nhìn mà đau lòng. Minh Châu là em gái ruột thịt của bà, nhỏ hơn bà tám tuổi, nay chưa tới bốn mươi mà có vẻ già hơn bà! Hơn mười năm sống trong am Thanh Tâm, tra tấn Minh Châu như thế này. Còn ả kia vẫn ngồi vững trên vị trí Liên Tam phu nhân, trượng phu yêu thương, nhà chồng tôn trọng. Sao không khiến bà hận được!
“Minh Châu, Minh Châu của ta…” Nước mắt Lý thị giàn giụa, nắm thật chặt tay em, “Rất nhanh thôi, tỷ sẽ cứu muội ra ngoài! Rất nhanh thôi, muội không cần ở đây chịu khổ!”
Lý Minh Châu cụp mắt, thản nhiên nói: “Ngày tháng trôi qua, kỳ thật… Không khó chịu đựng như tưởng tượng.”
Lời này như một thanh kiếm đâm vào lòng Lý thị, bà che mặt khóc toáng, vừa khóc vừa nói: “Minh Châu, tỷ tỷ nhất định báo thù cho muội! Bao năm qua, tỷ không ngày nào ngủ yên, rất nhanh, rất nhanh thôi Trạch nhi sẽ thành công! Ngày tỷ dọn vào cung Vị Ương, tỷ tỷ nhất định thay muội xử lý đôi cẩu nam nữ kia!”
Cẩu nam nữ? Con mẹ nó, bà mắng ai đó!
Vốn đang ngồi xổm trên xà nhà, thiếu chút nữa Liên Tam nhảy xuống, nàng xoay xoay liễu diệp đao trong tay, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm lão vương phi, hận không thể chém một dao vào cái mặt đáng ghét của bà ta!
Hừ! Đợi đến ngày Lưu Trạch vào cung Vị Ương? Mấy phút nữa vót chết bà, có tin hay không!
Về chuyện hồi trẻ của Lý Minh Châu và cha mẹ, Liên Tam mơ hồ biết một ít. Từ trước đến nay nàng không để những chuyện tình tình yêu yêu kia trong lòng, vì thế cũng cảm thấy Lý Minh Châu cầu mà không được, bao năm qua vẫn ôm lòng oán hận. Ai ngờ đoạn đối thoại tiếp theo giữa Sở Thái phi và Lý Minh Châu, triệt để làm bùng lên lửa giận trong lòng nàng!
“… Tuy Trạch Nhi đã có nhi nữ, dù sao cũng là thứ xuất, không gánh vác nổi trọng trách.” Dường như Lý Minh Châu rất quan tâm đến đứa cháu trai Lưu Trạch này, nói tới nói lui đều là quan tâm sinh hoạt của hắn, “Trạch nhi đến tuổi này không còn nhỏ, tỷ tỷ nên sớm cưới chính phi cho thằng bé mới đúng. Ở Thanh Châu, đích nữ thích hợp trong nhà chỉ có nha đầu Thập Lục, hai năm nữa con bé mới cập kê, tuổi quá chênh lệch, Trạch nhi của chúng ta không chờ nổi.”
Sở Thái phi lắc đầu, “Trước mắt chưa cần băn khoăn nhiều thế, đợi đại cục ổn định rồi nhắc lại. Không phải tỷ chưa từng xem xét hộ nó, có điều dù người nọ phẩm xuất chúng thì gia thế không xứng; gia thế hiển quý , cô nương lại bình thường. Ta thật sự chướng mắt. Trong tộc tuy chỉ có nha đầu Thập Lục là đích nữ tuổi tác gần gần, nhưng không thiếu thứ xuất, ta định thế này, chi bằng trước hết chọn một thứ xuất làm trắc phi, đợi nha đầu Thập Lục trưởng thành sẽ gả đến đây cũng không muộn. Đến lúc đó nếu nha đầu Thập Lục không sinh được cũng không sợ, có hai cô nương đảm bảo, dù sao chỉ cần tôn nhi của ta có huyết mạch Lý gia ch