Thiên Chi Kiều Nữ

Thiên Chi Kiều Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327593

Bình chọn: 9.5.00/10/759 lượt.

u nghẹn lại, không nói nửa chữ.

Vẫn là nha hoàn nghĩ kế kia cơ trí, thấy tình huống không đúng, vội vàng quỳ xuống, mắt đỏ hồng, nói: “Bẩm lão thái thái, Liên cô nương vừa cùng biểu cô nương tranh cãi đôi câu, một mình chạy đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Chúng nô tỳ tìm hơn nửa ngày không thấy mới vội vàng tới bẩm lão thái thía.”

Thẩm lão thái thái tức giận đến khó thở, bất chấp mặt mũi con dâu, trực tiếp chỉ vào Diêu Linh Nhi mắng: “Ngày thường thấy ngươi hiểu lễ nghĩa bổn phận, không ngờ trong lòng ẩn tàng ác ý! Trước không nói Liên nha đầu là khách quý của Thẩm gia ta, người họ hàng như người vốn nên khiêm nhượng (khiêm tốn + nhún nhường). Liên nha đầu mới mấy tuổi, mà ngươi lại bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao ngươi có thể cãi nhau với một tiểu hài tử hả? Ngươi…”

Thấy Thẩm lão thái thái đã mắng không ra hơi, Tần lão phu nhân vội vàng kéo tay bà, vỗ vỗ lưng bà thuận khí: “Bà đừng vội, đừng nóng vội, cẩn thận lại đau ngực. Hiện tại việc cấp bách nhất là tìm kiếm Hàm nhi, còn lại nói sau…”, dừng một chút, giọng bà càng thấp hơn, “Tôi chỉ sợ nhà bà lớn như vậy, tiểu cô nương như nó không biết chạy đi đâu rồi, có bị hoảng sợ không…” Nói xong viền mắt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xoa xoa.

Thẩm lão thái thái thấy thế lại càng khỏ chịu, hung hăng liếc nhìn Diêu Linh Nhi, hận không thể ăn sống nàn. Vốn khuê trung hảo hữu ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm, trong lòng bà cảm thấy vô cùng cảm động, nay tiểu tôn nữ mà hảo hữu yêu thương nhất ở trong nhà mình bị cháu gái của con dâu bắt nạt, còn đi lạc! Nếu tiểu Ngữ Hàm bị cái gì làm kinh sợ, bà còn mặt mũi nào gặp bà ấy!?

Ngay lúc Thẩm lão thái thái lo lắng không yên phái người tìm kiếm Liên Ngữ Hàm khắp nơi, vừa vặn Thẩm Hi và Hàn Lâm Việt cùng trở lại, thấy sắc mặt tổ mẫu và Tần lão phu nhân đều không tốt, Diêu Linh Nhi co rúc một bên im lặng rơi lệ, trong chính phòng lặng ngắt như tờ, liền đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện.

Thẩm Hi bước lên một bước, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm lão thái thái đã khẩn cấp hỏi: “Hi nhi có nhìn thấy Liên gia muội muội không?”

Thẩm Hi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu: “Con không gặp, chẳng phải Liên muội muội đi cùng biểu muội sao?”

Thẩm lão thái thái nghe hắn nhắc tới Diêu Linh Nhi, nhất thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nói gì thêm.

Diêu Linh Nhi run rẩy, sợ hãi ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ sung đỏ đối diện Thẩm Hi, nàng há miệng thở dốc, dường như muốn kêu ‘biểu ca’, nhưng e ngại lão thái thái đang ngồi phía trên, cánh môi giật giật, cuối cùng lại không phát ra âm thanh.

Biểu muội đôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến Thẩm Hi đau lòng vạn phần, hắn cũng đã đoán được, có lẽ là vị Liên gia muội muội đã đi lạc trong nhà mình, lúc này đang vội vàng tìm kiếm.

Trong lòng Thẩm Hi rất bất mãn, chuyện này đâu có lớn lắm, đi lạc ngay trong nhà mình thì sao có thể bị bắt cóc được? Vì chút chuyện nhỏ này mà cũng trách cứ Linh Nhi… Thẩm lão thái thái là tổ mẫu của hắn, không thể trách cứ, vì thế ủy khuất của Diêu Linh Nhi toàn bộ đều tính lên đầu Liên Ngữ Hàm.

Trái lại, Hàn Lâm Việt hiểu chuyện hơn một chút, nghe nói Liên Ngữ Hàm đi lạc đã nửa ngày không tìm được, lo lắng đi đến bên Tần lão phu nhân: “Nơi này rộng lớn như vậy, biểu muội không biết lại chạy tới đâu rồi, hiện tại có lẽ nàng đang rất sợ hãi?” Lại nói với Tần lão phu nhân rằng mình muốn cùng đi tìm.

Tần lão phu nhân kéo hắn vào trong lòng, đôi mắt đỏ lên, nói: “Con có lòng là tốt rồi, phái đi nhiều người như vậy, chắc có thể tìm được nhanh thôi, con phải ở đây với ta, ta phải thay tổ phụ tổ mẫu con trông chừng con thật tốt.”

Hàn Lâm Việt nghe vậy lập tức cúi đầu dựa vào lòng Tần lão phu nhân, không tiếp tục xin đi tìm biểu muội nãu.

Liên Ngữ Hàm đã đi đâu?

Nàng tới Khúc Khê lâu – nơi Thẩm lão thái gia tiếp đón An quốc công.

Sau khi bỏ lại Diêu Linh Nhi và đám nha hoàn, Liên Ngữ Hàm tùy tiện chọn một con đường thoạt nhìn phong cảnh thật tốt, vừa đi vừa ngắm cảnh, một mình thoải mãi vui vẻ. Đi mệt rồi, nàng liền gọi một hạ nhân Thẩm gia, bảo hắn dẫn đường đi tìm tổ phụ An quốc công.

“Trong núi không có nơi nào không có suối, suối lại chảy vào sông.”Khúc Khế lâu, tên như ý nghĩa, là một tòa lâu nhỏ nằm ngay bên dòng suối.

An quốc công và Thẩm lão thái gia nhàn nhã ngồi trên lầu hai, cánh cửa khắc hoa mở rộng, nhìn rõ toàn bộ cảnh vật ngoài lâu. Chung quanh cũng không có hạ nhân, pha trà dâng hương đều là hai lão nhân tự mình làm lấy.

Hạ nhân bị Liên Ngữ Hàm gọi dẫn nàng đến đây, con đường đi tới có chút u tĩnh (u nhã tĩnh mịch), còn chưa bước tới hành lang nước chảy, nàng đã phất phất tay, hạ nhân dẫn đường hiểu ý lui ra, đoạn đường còn lại để nàng đi một mình.

Tầng một Khú Khê lâu được gọi là ‘Hữu Ninh Đường’, Ngữ Hàm sau khi tiến vào cũng không vội lên lầu, trước tiên đi dạo quanh lầu một, lại đi đến lối vào tiểu lâu, tinh tế thưởng thức Giang Nam lâm viên u nhã yên tĩnh này.

Đứng được một lát lát, đột nhiên nghe được từ cửa sổ trên lầu truyền tới tiếng nói chuyện đứt quãng, ‘Sở vương’, ‘Thanh Châu’, hai từ mẫn cảm này lọt vào tai nàng, Ngữ Hàm n


XtGem Forum catalog