
so với bờ biển Trung Quốc thì đó đã rất tuyệt vời rồi, nhưng con cua vó ngựa vừa rồi gây ấn tượng cho họ quá mạnh, nên những đàn cá đó chẳng còn giá trị gì để nhắc tới.
Đến khi họ bắt đầu cảm thấy thất vọng chuẩn bị bỏ cuộc, bỗng Hàn Hàn kinh ngạc hét lên: “Ba mẹ nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”
Hàn Hiểu và Trác Kiếm nghe thấy ngẩng đầu nhìn. Nơi đây là một eo biển nhỏ, dưới nước tựa như có con quái vật vừa lướt qua, để lại từng gợn sóng lan rộng.
Hàn Hiểu ngơ ngác, nói chắc là rong rêu gì đó thôi.
Nhưng cô vừa dứt lời, con ‘quái vật’ đã lao ra khỏi mặt nước…
Là một con cá heo rất lớn!
Một nhà ba người cùng thốt lên “oa”, ánh mắt chăm chăm nhìn theo bóng dáng cá heo biến mất, luyến tiếc không nỡ chớp mắt. Vài giây sau, cá heo lại nhảy lên lần nữa, để lộ thân mình to lớn trên mặt nước, mà lúc này nó càng bơi lại gần bờ, khiến bọn họ vừa cười vừa thích thú.
Vì vậy Hàn Hiểu một tay kéo ba, một tay kéo mẹ, chạy theo con cá heo nhảy lên nhảy xuống, mà phía trước là một bờ biển trống trải, xa xa là những rặng đá, còn có một chiếc tàu lớn chở khách tham quan, cảnh đẹp vô tận. Trác Kiếm cầm máy chụp hình đi sau hai mẹ con không ngừng nói: “Nhanh nào, Hàn Hàn quay lại đây chụp một tấm hình nào… Hàn Hiểu, nhìn lại đây!… Hàn Hàn, con đừng quay đầu nhanh như thế chứ… Hàn Hàn, nói mẹ con nhìn về đây đi…”
Một bên anh không ngừng gian khổ chụp hình, một bên Hàn Hiểu bị Hàn Hàn lôi kéo đuổi theo cá heo còn không ngừng ầm ĩ: “Oa nó lại nhảy lên kìa, ở đâu ở đâu, sao không thấy rồi? Lớn quá đi!”
Còn Hàn Hàn, đúng là mẹ nào con nấy, cũng vừa nhìn chăm chú vừa hét lên, toàn tâm toàn lực hưởng ứng theo mẹ “trẻ con”, hoàn toàn bỏ quên ba tận tít chín tầng mây.
Cuối cùng Trác Kiếm đành cười khổ bỏ cuộc: “Được rồi được rồi, hai người xem cá heo đi…”
Suốt thời gian ở Bờ biển vàng, mỗi sáng thức dậy bọn họ đều tìm trên mạng hoặc theo lời giới thiệu của khách sạn đi tìm những nhà hàng đặc sắc.
Trong số đó, có một nhà hàng đặc biệt nhất tên là Ranch House, chỉ bán điểm tâm sáng, cũng nhờ đó mà nổi tiếng. Tối hôm trước Trác Kiếm đã tra địa chỉ trên GPS (Hệ thống định vị toàn cầu), hôm sau trước khi đi còn hỏi nhân viên khách sạn địa chỉ của nhà hàng một lần nữa, cứ tưởng cẩn thận như vậy rồi sẽ không sao, cuối cùng vẫn phải đi lòng vòng lúc lâu mới tìm được.
Thứ nhất, địa chỉ trên GPS không tồn tại.
Thứ hai, bọn họ đi hết con phố trong địa chỉ nhưng không thấy nhà nào trông giống nhà hàng cả.
Cuối cùng Trác Kiếm đành phải vào một nhà hàng khác hỏi xem. Hàn Hiểu vất vả lắm mới không thốt ra câu “Anh thật biết cách hỏi đường đấy!”, quay lại dạy con: “Hàn Hàn à, con xem, người nước ngoài thật tốt. Nếu ở Trung Quốc, con vào một nhà hàng hỏi thăm địa chỉ của một nhà hàng khác, người ta có trả lời con không?”
Hàn Hàn nghiêm túc nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc đầu: “Không ạ!”
Hàn Hiểu lại hỏi: “Vậy còn Hàn Hàn thì sao?”
“Nếu ai hỏi con công ty khác ở đâu mà không hỏi công ty của ba, con cũng không nói cho họ biết đâu ạ!”
Trác Kiếm sửng sốt, Hàn Hiểu cũng bật cười, xoa đầu Hàn Hàn liên tục khen bé: “Con đúng là bé ngoan.”
Thật ra sau khi hỏi được địa chỉ, bọn họ cũng gần đi qua Ranch House, vì không thấy bảng hiệu đề tên Ranch House đâu hết, đến cả Hàn Hàn cũng bắt đầu tưởng tượng lung tung: “Ba ơi, đây không phải là khách sạn huyền bí chứ?”
Đến lúc đi qua rồi, Hàn Hiểu chợt quay đầu lại nhìn, kinh ngạc thấy nó ở ngay phố đối diện!
Thì ra nhà hàng này không phải là không có bảng hiệu, mà là bảng hiệu chỉ đề chữ ở một mặt thôi. Theo hướng của bọn họ đi tới chỉ nhìn thấy mặt sau của bảng hiệu, chỉ ai may mắn giống Hàn Hiểu tự dưng ngoảnh lại mới thấy.
Đến khi họ xuống xe, cả nhà ba người đều đói hoa cả mắt, Hàn Hiểu còn tiện thể dạy Hàn Hàn một câu thành ngữ: “Đây gọi là ‘rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu’ đấy!”
Hay là, rượu càng thơm thì càng phải ở trong ngõ sâu, phải chăng vì sợ khách tới nhiều quá không đón kịp?
Trác Kiếm nghiến răng: “Đồ ăn ở đây nhất định phải ngon đấy, nếu không chúng ta tức chết mất!”
Sự thật chứng mình là bọn họ không bị tức chết.
Vào đây một lát, bọn họ đã hiểu tại sao nhà hàng này có vẻ như không cần tiền, cũng không có ý định mở rộng làm ăn buôn bán. Người làm ở đây không phải ông già thì cũng là bà lão, hẳn cũng không có tham vọng tiền tài, chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn tự tại; người già dậy sớm, cũng muốn nghỉ sớm, nên ở đây chỉ bán điểm tâm sáng thôi.
Trác Kiếm gọi cho Hàn Hàn món dinh dưỡng của trẻ nhỏ, còn bản thân và Hàn Hiểu ăn trứng cuộn và uống café, vừa nhâm nhi vừa ngắm cảnh. Tốn nhiều thời gian tìm đường, nên bấy giờ đã chín, mười giờ sáng, những người còn đang ăn sáng phần lớn là người già cả, có vài người đến ăn một mình, cầm báo trên bàn đọc tin tức. Người lớn tuổi nhiều như thế, khiến con người ta như vô thức lạc vào trong những thước phim cổ xưa, đầy nhẹ nhàng hoài niệm.
Những món Tây ở Ranch House rất hợp khẩu vị với ba người, nhưng suốt một tuần đều ăn cơm Tây, Hàn Hàn còn đỡ, chứ Hàn Hiểu và Trác Kiếm đã sớm chịu không nổi, có cơ hội là lại đi tìm quán ăn châu Á. Mà