Snack's 1967
Thiên Đường

Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325333

Bình chọn: 8.00/10/533 lượt.

nhờ Lộ Nghiên giả vờ như không thấy.

Bạn học B trong mắt Lộ Nghiên vô cùng kiêu ngạo, diện mạo bình thường mà ngày nào cũng điệu đà làm dáng, thành tích bình thường nhưng lại không

hề khiêm tốn, cô ta đã từng coi thường Lộ Nghiên: “Cả ngày ra vẻ không

học hành gì cho mọi người xem, ai biết về đến nhà lại ra sức học hành,

đúng là dối trá.” Nguyên nhân vì cô ta đã nỗ lực nhưng thành tích môn

Hóa vẫn xếp thứ hai sau Lộ Nghiên, mà chỉ thấp hơn Lộ Nghiên hai điểm.

Vì chuyện đó Lộ Nghiên từ “coi không ra gì” thành ghét cô ta.

Sự việc sau đó phát triển rất “thuận lợi”, bạn học B bị cô giáo phê

bình chuyện không nộp bài, B không chịu thừa nhận, vì thế sự tình chuyển hướng sang Lộ Nghiên. Lộ Nghiên thản nhiên nói một câu: “Không thấy”,

cô giáo tin ngay. Tan học, B tức giận hùng hồn mắng mỏ Lộ Nghiên lấy

công làm chuyện tư, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Lộ Nghiên

không nhìn cô ta, tiếp tục viết 100 lần tên mình, nguyên nhân vì cô đã

lần thứ n quên viết tên mình vào bài thi nên bị giáo viên chủ nhiệm

phạt. Bạn học B thấy vậy càng thêm kích động, bạn bè không chịu nổi liền tới tấp nói hộ Lộ Nghiên.

“Cậu đừng chơi xấu nữa, không nộp là không nộp, sao còn hại người khác nữa.”

“Lộ Nghiên lấy bài tập của cậu làm gì, bạn ấy cũng không phải không biết làm.”



Bạn học A hả giận, muốn đi tiêu hủy chứng cứ, nhưng Lộ Nghiên ngăn

lại. Sau đó, Lộ Nghiên cầm vở bài tập đến trước bàn giáo viên dạy Hóa.

Lúc đó trong phòng chỉ có một giáo viên, cô nói là đến lấy vở bài tập,

người giáo viên kia nghe vậy liền quay lại chỗ ngồi làm việc của mình.

Lộ Nghiên nhét vở bài tập của B vào trong đống sách vở của cô giáo, cố ý để lòi ra một góc, sau đó ôm chồng vở bài tập của lớp đi.

Giờ Hóa mấy ngày sau.

“Có thể cô đã nhầm, vở bài tập của em ở chỗ cô. Em cũng đừng uất ức,

công việc của cô bận như vậy, khó tránh khỏi chuyện vô ý đặt ở đâu đó

rồi quên là đã đưa cho ai. Lần chép bài vừa rồi coi như giúp em nhớ sâu

kiến thức.” Giọng cô giáo không to, nhưng Lộ Nghiên đứng bên đương nhiên nghe rõ, chính vì như vậy mà mỗi lần hết giờ Lộ Nghiên đều lên bục

giảng đánh dấu những quyển bài tập cô giáo để lại, rồi đưa cho các bạn.

Đó chính là giáo viên. Họ có thể tùy ý nói ra một câu nhẹ nhàng mà

bưng bít hết sự thật đã làm tổn thương người khác. Lần báo thù này thành công toàn diện, nhưng Lộ Nghiên vẫn thấy áy náy với cô giáo và canh

cánh trong lòng những câu nói đầy tổn thương của bạn học B kia. Cô cảm

thấy lần này đã trả hết nợ nần với hai người họ.

Trong trí nhớ của cô, dường như sau sự kiện gián tiếp giết mèo, cô

lại đã thêm một lần nữa bùng nổ tà ác. Lộ Nghiên tạo ra án oan này không phải do động cơ thâm sâu, chỉ là sự khôn ngoan của cô dẫn dắt. Sự tình

phát triển đến mức Lộ Nghiên nghĩ tới nên cô thoải mái bước vào, trong

lúc vô tình mọi chuyện lại trở thành như thế.

Hai ngày sau, mẹ Lộ nói muốn về nhà lấy thêm mấy bộ quần áo để thay,

Lộ Hi đã quay lại trường học, chỉ còn Lộ Nghiên ở cạnh bố. Lộ Nghiên

không có gì để làm, cầm tờ báo trên tay bố, nói là muốn đọc cho ông

nghe.

Đọc một đoạn dài bài báo về các chính sách cải cách của chính phủ,

đầu óc Lộ Nghiên bắt đầu rối mù lên, còn ba Lộ cũng không nghe tập

trung, mệt mỏi muốn ngủ.

“Đổi sang trang kinh tế đi.” Lộ Nghiên thấy bố muốn ngủ, vừa định đặt báo xuống thì nghe thấy tiếng bố nói.

Lộ Nghiên mở trang kinh tế. Cô rất ít đọc báo và xem tin tức, bao gồm cả đống tin tức rắc rối của đám minh tinh. Cô tìm được bài lớn nhất ở

giữa trang kinh tế.

“XÍ NGHIỆP TRẦN THỊ TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN LĨNH VỰC MỚI:

Tháng tám năm nay Chủ tịch Trần thị – Trần Chí Bang đổ bệnh, con

trai Trần Mặc Đông toàn quyền quản lý xí nghiệp. Ý kiến của các vị lãnh

đạo trong xí nghiệp khác nhau, dẫn đến việc Trần thị một lần nữa bị

khủng hoảng…”

Lộ Nghiên thuận tay đặt tờ báo sang một bên, lúc cúi đầu mới phát

hiện bố mình đã ngủ, may mà cô dừng đúng lúc, nếu không lại làm không

công rồi.

Lộ Nghiên ngồi bên giường, bên tai vọng đến tiếng bình luận nho nhỏ của bệnh nhân khác trong phòng.

“Chàng trai này tài giỏi, lắm tiền, con gái nhà ai lấy được anh ta thật là có phúc.”

“Ông hiểu gì chứ, đám người có tiền làm gì có đồ nào tốt.”

Lộ Nghiên thầm bổ sung câu nói của bà cô kia: “Họ hoàn toàn không phải đồ vật.”

Mẹ Lộ quay lại phòng bệnh, Lộ Nghiên ngồi lại một chút rồi nhanh chóng về nhà.

Trời dần tối, lối vào tàu điện ngầm có rất nhiều sạp hàng nhỏ. Lộ

Nghiên nhìn thấy những thứ này thì không nhấc nổi chân rời đi, ánh mắt

chăm chú nhìn vào những sạp hàng. Lộ Nghiên ngồi xổm trước một sạp hàng

bán móc điện thoại, ngắm nhìn những phụ kiện thủ công, không nhịn được

sức hấp dẫn mà móc tiền ra.

Thứ Lộ Nghiên chọn quả thật trước kia cô cũng đã từng mua, nhưng là

Trần Mặc Đông và cô cùng nhau mua. Thời gian Lộ Nghiên bị thương ở chân, cô bắt Trần Mặc Đông xuống lầu cùng cô, dưới sân có một sạp hàng nhỏ.

Lộ Nghiên chọn tới chọn lui, cô chọn một mặt có lỗ, Trần Mặc Đông chê cô không có thẩm mỹ. Món đồ có giá 5 tệ, lúc trả tiền, Trần Mặc Đông rút

ra một tờ tiền giá trị lớn,