
i, rót cho anh một cốc cà phê Lam Sơn, vậy mà anh cũng không có ý kiến khác.
Chín giờ mười lăm phút có cuộc họp tổng kết hàng tháng của phòng quản lý thị trường, anh tham dự nhưng có điều tư tưởng không tập trung. Tôi
đã làm cho anh biểu đồ phân tích đơn đặt hàng cả thị trường tháng trước, anh đọc đến ngay cả bản thân tôi cũng buồn ngủ, không hề tinh thần phấn chấn trăm lần giống như trước đây.
Sau khi nghe anh trầm trầm đọc xong, tiếp theo đến quản lý các khu
lên tiếng, anh lại khôi phục trang thái đi vào cõi thần tiên, mọi người
đều sợ hãi.
Cứ như vậy cho đến trưa, có vài người đến chỗ tôi hỏi thăm tin tức: “Tần tổng sao vậy?”
Tôi lườm từng người một: “Đẩy cửa tự vô hỏi đi.”
Xế chiều còn có Kim tiên sinh đến thăm, tôi nhắc nhở nhiều lần anh
cũng nhớ được. Có điều người ta là Hàn Quốc nhưng anh lại mở miệng nói
tiếng Nhật, cho nên tôi cũng vã mồ hôi.
Mồ hôi cũng không thể để người khác thấy, trên miệng vẫn mỉm cười
phong cách Mona Lisa chuyên nghiệp. Sau đó với bản lĩnh tiếng Hàn dở tệ
của mình, tôi gượng gạo giới thiệu.
Anh phản ứng cũng nhanh, lập tức chuyển qua tiếng Hàn ngay.
Tôi ra cửa lấy bộ tách trà rót Thiến Quan Âm thượng hạng vào, hai
người đã trò chuyện sôi sục ngất trời. Dĩ nhiên tôi đi vào không phải
pha trà, mà là đi vào quan sát sức nóng, cảm thấy không tệ lắm nên mới
mang các tài liệu hình ảnh của trò chơi mới đặt bên cạnh tách trà, nói
tượng trưng: “Tần tổng, đây là tài liệu của Phù Thế Online.”
Anh nhẹ gật đầu, sau đó thuận tay đưa cho họ Kim, vì vậy thành công
chuyển sang đến việc chính. Kế tiếp chính là chuyện của hai vị lão đại,
tôi trở về ngồi lại vị trí của mình.
Không ngồi được bao lâu thì phó tổng Trần Nhiên xuất hiện trước mắt
tôi, đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc của tôi: “Tần tổng ở bên trong à?”
“Ừ, có khách. Trần tổng có việc gì không?”
Anh ta muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Không.”
Mấy người này hôm nay….
Lúc sắp tan việc anh gọi đường dây nội bộ đến: “Đặt một bàn tại Rừng La Uy, buổi tối cùng đi dùng cơm.”
Một nhóm mười hai người, Tần Tấn, Trần Nhiên, Uông Lỗi và mấy vị đại
thần phòng thị trường, quản lý nhà hàng cũng quen thuộc vội dẫn đến
phòng bao.
Hiện tại tôi rất ít tham dự mấy bữa tiệc thương nghiệp hóa này. Thứ
nhất là Tần Tấn thường xuyên không có ở đây, bình thường là Trần Nhiên
và mấy người phòng thị trường tiếp đãi. Nhưng anh là lão đại mà, vừa mở
miệng làm sao tôi có thể từ chối.
Thời đại này bàn việc trên bàn ăn đều cần đến rượu. Từng có lần công
ty liên hoan cuối năm, Trần Nhiên một mình chống lại hơn phân nửa số
tinh anh phòng thị trường.
Cho nên nhân tài ngồi vào chỗ của mình thì rượu cũng được mang lên.
Họ Kim kia vừa nhìn là biết là một tay gian xảo, đôi mắt lanh lợi vừa chuyển đã tìm được kẻ yếu kém: “Cô Đông Phương, nào, chúng ta uống một
ly.”
Có một loại rượu mời không thể từ chối, nhưng nếu bạn không từ chối ly này thì sẽ biến thành nhiều ly.
Khi đến ly thứ ba, tôi nâng ly cười nhạt “Kim tiên sinh, thật sự tôi
không uống rượu được, có điều hôm nay trước mặt ông nên dù có xả thân vì quân tử Đông Phương Lạc cũng phải làm.”
“Hay, thật khí khái.”
“Có điều uống như vậy cũng không vui, hay là chúng ta chơi trò gì đi?”
“Cô nói đi.”
Tôi kề sát người ông ngửi một cái, vẻ mặt ông nghi ngờ.
“Kim tiên sinh, nước hoa ông xài có tên là Treasure của Lancôme, do
công ty Lancôme sản xuất năm 1990, nó được hình dung là loại nước hoa có lịch sử và ký ức, tôi nói có đúng không…”
“Cô Đông Phương, tôi bái phục rồi.”
Tối hôm đó tôi khỏe mạnh không sao, có điều Tần tổng thì thảm. Họ kim kia là một hủ hèm mà.
Tôi may mắn trốn được, lại bắt đầu hơi lo lắng cho sự khôn vặt của
mình sẽ bị coi là biểu hiện không trung thành. Để tỏ lòng trung thần cứu chủ nhân, tôi ân cần vắt khăn ướt cho anh, nói vô cùng nịnh nọt: “Lão
đại, không sao chứ?”
Anh cầm lấy khăn ướt, ánh mắt gian ác chưa bao giờ có: Không tin hợp lại không giết được ông ta!!
Tôi chỉ yên lặng ủng hộ trên tinh thần, lão đại, anh nhất định phải chống đỡ được nha.
Tiểu Liễu phòng thị trường bắt đầu tiếp cận với lão Kim, hi vọng có
thể giúp được ít nhiều. Lão đại thật sự bất chấp rồi, một tay đẩy cô ta
ra, nói: “Đi đi đi.”
Tôi đưa tay đụng đụng Trần Nhiên. Anh ta tương đối tỉnh táo, nhấp nhẹ một hớp rượu, giọng nói thấp đến mức chỉ có tôi nghe thấy: “Đừng để ý
đến anh ta, đàn ông mà, đương nhiên lúc có mặt người mình yêu luôn rất
sĩ diện.”
Người yêu? Tôi nhìn Tiểu Liễu, bừng tỉnh ngộ.
Cho nên mấy người lôi kéo người lạ, mặc cho bọn họ liều mình cá chết lưới rách, anh chết tôi sống.
Cuối cùng…. Hủ hèm đã thành công tử trận.
Tần tổng vẫn còn rất tỉnh táo, căn dặn Trần Nhiên đưa ông ta về phòng khách sạn, mọi người đều giải tán. Lúc tôi đi ra, Trần Nhiên còn dìu họ Kim đang nhừa nhựa, họ Kim kia nói lớn: “Thật đã lâu không có chè chén
thoải mái như vậy, Tiểu Tần, cậu khá lắm, còn tỉnh ghê, nấc….”
Tôi cũng dự định bỏ đi, nhưng Trần Nhiên quay đầu lại hơi không yên tâm nói: “Phi Tử, để Tần tổng tiễn cô một đoạn.”
Làm ơn đi, mấy con phố này tôi đi