
y giờ vẫn chứ
từng thấy một lần trâu xuất hiện. WY thật là hãnh diện.
Đi vào Hoàng Tuyền, vừa lúc hiện ra bên cạnh Hồi Đầu Vô Ngạn, trong
đội phần lớn là nick cấp 60, tôi cũng chỉ là đi theo hưởng kinh nghiệm
thôi.
Tôi rất hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ của nick nhỏ. Hôm nay liền
cưỡi ngựa, đi theo sau nick lớn, chỉ cần giữ khoảng cách có thể được
chia đồ lại không bị quái đánh đến là ổn.
Lúc đánh con quái đầu tiên, cuối cùng mọi người đều biết đây chính là Hồi Đầu Vô Ngạn.
Trong bảng thống kê số liệu phó bản, sức tấn công của anh cao đến dọa người.
Kênh tổ đội vẫn ríu rít suốt quãng đường, anh chỉ đi phía trước, gánh vác toàn bộ quái, không ngừng kéo quái về một chỗ giết chết hết.
Cho nên cảm giác đã lâu nay lại về, đi theo phía sau anh luôn khiến
cho người khác cảm thấy an toàn. Đúng vậy, an toàn. Cảm giác dù là Boss
mạnh nhất cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương đến người phía sau
anh.
Tôi vẫn luôn nghĩ có thể đây là nguyên nhân tôi quyến luyến nhân vật
chiến sĩ thiên cơ này như vậy. Nhưng mà…. người chắn phía trước thì sao? Ai sẽ khiến anh cảm thấy an toàn?
Nhìn chiến sĩ phía trước bị quái bu lại cao như một gò đất, bốn chữ
Hồi Đầu Vô Ngạn bị chìm vào giữa đống quái màu đỏ. Anh luôn trầm mặc
khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng của chủ thế lực Ẩm
Huyết Minh. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy ngẩn ngơ.
Buổi chiều hôm đó, tôi theo anh đi phó bản Hoàng Tuyền năm lần, là số lần tối đa của hệ thống quy định mỗi ngày, mà cũng là đã là cực hạn của tôi rồi.
Tuy năng suất của anh rất cao, dẫn theo nhiều nick nhỏ như vậy mà
cũng chỉ mười lăm phút là xong một lần. Nhưng tôi không chịu được tình
cảnh buồn tẻ này, đến lần cuối cùng đi ra ngoài đã mệt mỏi không chịu
nổi.
Ngoài phó bản có rất nhiều người nhất thời ngứa tay, địa thế của phó
bản Hoàng Tuyền trống trải, thích hợp để tỷ thí. Thỉnh thoảng hệ thống
sẽ thông báo ai chiến thắng ai. Tôi từ chối lời mời tỷ thí của người bên cạnh, trước đây đã nói tôi thật sự không phải người giỏi PK, dù bây giờ nick này là một thích khách.
Hơn nữa… trang bị cả người đều đánh rớt ra từ trong phó bản 21… Tỷ thí, tôi thật sự không đánh lại ai.
Cũng không có ai tỷ thí với Hồi Đầu Vô Ngạn, cũng như là ước hẹn với anh.
[Người xa lạ'> Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Có thể lên cấp 42 chưa?
Tôi không nói cho anh biết, cái nick này theo bên Phi Tử làm nhiệm vụ tuần gần hai năm, điểm kinh nghiệm bị áp chế cũng đủ tăng lên cấp 60
rồi.
[Người xa lạ'> Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Có thể.
[Người xa lạ'> Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi, đến phó bản cấp 42.
Hai người chúng tôi đi phó bản cấp 42, vậy mà hoàn toàn chẳng có gì
gây khó khăn cho anh cả. Tôi yên lặng đi theo phía sau anh, nhìn anh
chém giết một đám chữ đỏ đi sâu vào phó bản, lẳng lặng hưởng điểm kinh
nghiệm và kỹ năng.
Boss cuối ngã xuống, hai người đứng trong phó bản. Anh chia trang bị
cho tôi, căn dặn cái nào cho ngựa, cái nào mặc trên người, cái nào thì
hủy làm nguyên liệu vân vân… Tôi yên lặng làm theo lời anh, thật ra thì
trước mặt anh, Mộc Tương Phi là nick nhỏ cấp bốn mươi mấy hay là nick
lớn cấp bảy mươi mấy cũng không có gì khác nhau.
Tôi cảm thấy nếu như Phi Tử vẫn đi theo anh, thì dù là cấp 70, mặc Thiên Vực toàn thân như anh cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Đại thần đúng là để người ta sùng bái. Tuy trang bị trên người tôi
không được xem là cấp cao, nhưng cũng không tệ. Tuy thao tác không được
xem là cao siêu, nhưng cũng không phải là vô dụng. Đáng tiếc trước sau
cũng chỉ là kẻ tầm thường, chỉ biết kết thân với mọi người làm bạn bè.
Cho nên sau cùng cũng phải thừa nhận, đại thần là cần có thiên phú.
Đang như đi vào trong cõi tiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
Với tiếng động tôi liền biết lão đại đã về, vội vàng nói tạm biệt với
anh, thoát khỏi trò chơi, bắt đầu sửa sang lại báo cáo hôm nay của các
phòng ban.
Quả nhiên lão đại và đám người kia đi vào, giọng nói Uông Lỗi còn
mang theo tức giận bất bình: “Anh nói xem, cái trò Thiên Cổ đó có gì mà
giành được giải vô địch chứ hả!”
“Ừ, thiết lập nhân vật tệ, nhiệm vụ cũng bình thường, cosplay ở hiện
trường thì gớm, nhìn trang phục người mẫu mặc còn gì là quốc hồn nữa
chứ, mặt mũi Trung Quốc cũng bị nó làm mất hết.” Một đám người lẩm bẩm,
Tần Tấn không lên tiếng.
“Tiểu Tần, tôi thấy chuyện này hơi phiền phức, sắp đến kỳ nghỉ tết rồi, cũng không thể vì chuyện này làm chậm trễ Phù Thế được.”
“Ông Kim, Trần tổng, Lưu tổng, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nghỉ
cách giải quyết.” Giọng nói Tần Tấn không nóng không giận như cũ, nhưng
người ở chung đã lâu cũng biết trong lời nói có bao nhiêu quyết chiến và dứt khoát.
Tôi hơi lo lắng, lão đại anh cũng làm loạn à.
Anh trở về phòng làm việc, lúc sắp tan việc thì gọi tôi đi vào, tôi
xuôi tay đứng bên cạnh bàn làm việc rộng rãi của anh, làm cấp dưới của
anh quá lâu không có cách nào càn rỡ. Ngay cả được ỷ được cưng làm nũng
cũng không dám.
“A Lạc, liên lạc Mạc Tư Dao, Lộ Phỉ, Bạch Mai giúp anh, thương lượng
chuyện làm đại diện hình ảnh cho Phù Thế.” Anh đã làm xo