XtGem Forum catalog
Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325943

Bình chọn: 9.00/10/594 lượt.

nay tửu lâu ăn lên làm ra, cũng coi là người giàu có. Bạch Tiểu Bích nhận ra hắn, cúi người chào: “Vệ chưởng quầy!”

Vệ chưởng quầy chắp hai tay sau lưng, đứng trên bậc cửa nhìn xuống đánh giá nàng, nuốt nuốt nước miếng, cố ra vẻ lãnh khốc nói: “Ban ngày ban mặt ngươi lại ngồi trước cửa tửu lâu, cản trở việc làm ăn của ta, muốn đi là đi được sao?”

Nhớ ngày đó hắn vì muốn vay tiền phụ thân mà khép nép cùng nhún nhường, hiện tại bản thân lâm vào khó khăn, thái độ lập tức thay đổi, hoàn toàn không nhớ tới ân tình năm xưa, quả nhiên là đồ lang tâm cẩu phế. Bạch Tiểu Bích thầm mắng trong lòng nhưng không muốn gây sự nên ôn hòa nói: “Chưởng quầy nói gì vậy, ta ngồi cách cửa tửu lâu rất xa, không có cản trở sinh ý của ngươi!”

Vệ chưởng quầy cao giọng nói: “Ngươi nghĩ ta làm bậc cửa không phải tốn tiền sao? Ta đây phải sai người chở đá từ xa tới. Người khác ngồi không sao, ngươi ngồi sẽ khiến sinh ý tửu lâu ta bị ảnh hưởng!”

Hắn nói ảnh hưởng đương nhiên là ám chỉ mệnh khắc phu của Bạch Tiểu Bích, gương mặt thanh tú phút chốc đỏ lên, lạnh giọng nói: “Vệ chưởng quầy nói những lời này là có ý gì?”

“Cản trở việc làm ăn của ta chẳng lẽ không cần bồi thường sao?” Vệ chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, con ngươi không ngừng đảo tròn, rất nhanh bày ra gương mặt tươi cười, giả mèo khóc chuyện nói: “Ta biết hiện tại ngươi cũng không có tiền, không phải cha ngươi có để lại cho ngươi mấy tòa nha sao? Nếu ngươi đã vào Phạm gia làm nha hoàn, mấy tòa nhà kia có giữ lại cũng vô dụng, không bằng…”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vừa giận vừa tức, bất chấp lễ giáo mắng hắn: “Ngày trước nếu không phải cha ta cho ngươi vay tiền, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Hiện tại cha ta vừa mới mất, ngươi đã nghĩ tới chuyện chiếm đoạt nhà cửa nhà ta, ngươi… còn là con người sao?”

Vệ chưởng quầy nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Chẳng phải ngày trước cha ngươi thấy tửu lâu nhà ra có tiềm năng nên mới cho mượn tiền sao, cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu từ tửu lâu nhà ta rồi a!”

“Kiếm được bao nhiêu?” Bạch Tiểu Bích cười lạnh nói: “Cha ta cũng không lấy của ngươi một đồng lợi tức nào, sao có thể gọi là kiếm lời được? Phụ thân ta đã sớm nhận ra ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa cho nên mới không có ý định cho ngươi mượn tiền, ngày đó là ai nhiều lần cầu khẩn, nhiều lần tới nhà ta quì xuống van xin? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết?”

Những người đi đường thấy hai người giằng co, tò mò kéo lại xem.

“Nha đầu mang mệnh khắc phu, hóa ra miệng lưỡi nhà ngươi cũng lợi hại lắm!” Bị nàng mắng tới tối tăm mặt mũi, Vệ chưởng quầy thẹn quá hóa giận, đùng đùng bước xuống kéo tay nàng.

Bạch Tiểu Bích dù sao cũng từng là một tiểu thư khuê các, trước đây nào có chuyện tranh chấp với người, bị hắn động chạm cũng có chút e sợ, nghĩ tới bỏ đi người khác sẽ nghĩ nàng sợ hắn, nhất thời ủy khuất, vừa tức vừa căm phẫn, ngây ngốc đứng đó.

Đang không biết phải làm thế nào thì một cánh tay khác từ đằng sau đã vươn tới nắm lấy cánh tay của Vệ chưởng quầy.

Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại, nhận ra người mới tới liền có chút ngẩn ngơ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Vệ chưởng quầy dùng hết sức cũng không cách nào thoát ra được cánh tay của người kia, biết mình gặp phải cao nhân nhưng ỷ vào đám người chung quanh nên cũng không sợ, ngược lại còn trừng mắt nhìn người kia mắng: “Họ Diệp kia, đùng có chõ mõm vào chuyện của người khác.”

Nam tử một thân quần áo màu lam thanh nhàn, mỉm cười nhìn Vệ chưởng quầy, dùng cán quạt gõ gõ lên vai hắn nói: “Ở trên đường cái tranh chấp với một tiểu cô nương, Vệ chưởng quầy cũng thật có thể diện đi?”

Vệ chưởng quầy không chịu yếu thế, lớn giọng nói: “Là nàng ta ngồi ở cửa cản trở việc buôn bán của ta.”

“Chỉ ngồi nghỉ ở bậc cửa có một lát mà muốn người ta lấy nhà cửa bồi thường, chưởng quầy cũng thật biết cách buôn bán nha!” Nam tử nọ bước vào tửu lâu, nhìn ngó xung quanh một lát rồi nói: “Như vậy, chẳng lẽ những người tới tửu lâu ăn cơm cũng phải lấy cả đất đai sản nghiệp bồi thường sao?”

Đám người vây xem nghe vậy, vừa cười vừa lớn tiếng mắng chửi. Bạch Tiểu Bích cũng không nhịn được cúi đầu cười.

Nam tử nọ bước ra bậc thang, nhấc một chân đạp đạp mấy cái liền rồi nói tiếp: “Đá xanh làm cửa này cũng thật tầm thường đi!”

Vệ chưởng quầy vừa nhìn thấy người kia mang giày gấm thêu bằng chỉ kim tuyến thượng hạng, biết là mình chọc tới nhân vật có gia thế, còn tranh chấp nữa khó tránh rước họa vào thân, không cam lòng bỏ qua, nghiêm mặt cười lạnh nói: “Bất quá cũng chỉ là khách qua đường, vì cớ gì phải ra mặt giúp cho xú nha đầu kia? Cũng không sợ bị khắc chết? Không phải cũng chỉ là phường phong lưu phóng túng với hoa khôi kỹ viện thôi sao?”

Bạch Tiểu Bích lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam tử nọ cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng, bất quá thì đám người vây xem lại không chịu để yên, không biết là ai lên tiếng nói: “Chẳng lẽ đêm qua Vệ chưởng quầy không phong lưu cùng với Thúy Nùng cô nương ở trong phòng sao? Khi dễ một tiểu cô nương không nơi nương tựa, cẩn thận bị báo ứng a!”

Vệ chưởng quầy trợn mắt, muốn mắng nhưng lại sợ là