
có thể có nhược điểm được?”
Người áo đen không tin, hỏi lại: “Chẳng lẽ hắn muốn buông tha Trấn quốc công?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Chưa diệt trừ được mãnh hổ, tất sẽ lưu lại hậu quả về sau. Hắn không cần động thủ vì đã có người khác làm thay rồi.”
Người áo đen lại nói: “Trấn quốc công chống đỡ nửa giang sơn, Ngô vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ấy. Hôm nay hắn diệt trừ một cánh tay của Thánh thượng, ai cũng biết là hắn vội vã muốn ngồi lên ngai vang, thuộc hạ trong lúc điều tra đã vô tình tra được một chuyện, vị tiểu quận vương năm đó gọi là Tạ Thiên Tâm!”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Mưa thu dầm dề gần một tháng cuối cùng cũng dứt, sau cơn mưa trời lại sang, ánh mặt trời huy hoàng đến phá lệ, bởi vì truyện của Trịnh gia nên Ôn Hải không lên đường ngay, quyết định sẽ ở lại mấy ngày, mỗi ngày đều cùng Trầm Thanh lên núi xem xét, buổi tối lại mật đàm cũng với Trịnh lão gia. Hạ Khởi bỏ bạc ra mua nguyên liệu cũng sắp vận chuyển đến, chỉ là còn chờ khởi công gia cố mộ phần nữa là xong. Bạch Tiểu Bích thường xuyên phải ăn cơm tối một mình, trong lòng âm thầm vui sướng, nhớ tới chuyện Diệp Dạ Tâm nhờ, mấy lần vào thành nhưng lại không tìm thấy hắn. Thành Ngọc Đỉnh quá lớn, phú thương nhiều vô số, muốn hỏi thăm về hắn quả thực rất khó khăn.
Ngày hôm đó, Bạch Tiểu Bích đang đi trên đường thì chợt nghe tiếng người nói chuyện phía sau: “Nghe nói trong bốn hoa khôi thì Hải Vân cô nương thùy mị hơn cả.”
“Vốn cũng muốn mời đại ca đến chỗ nàng uống rượu, nhưng dạo gần đây nàng ta ngoài tiểu bạch kiểm họ Diệp kia ra thì đóng cửa không tiếp khách.”
“Chỉ gặp thôi cũng không được sao?”
“Họ Diệp kia ban ngày cũng nghỉ ở chỗ nàng ta, muốn gặp quả thật rất khó, đợi qua mấy ngày nữa tiểu đệ sẽ dẫn đại ca đi.”
Hai người nọ oán hận rời đi.
Bạch Tiểu Bích ở gần nên nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, hoa khôi đương nhiên là chỉ cô nương đẹp nhất ở địa phương không đứng đắn kia rồi… Nàng nhíu mày, trực giác cho nàng biết ‘tiểu bạch kiểm họ Diệp’ trong miệng hai người kia chính là hắn. Bạch Tiểu Bích nhìn sắc trời, thấy hoàng hôn đã thẫm màu, vội vã hỏi thăm đường đến thanh lâu hai người vừa rồi nhắc tới, muốn mau chóng nói kết quả cho hắn biết.
Thành Ngọc Đỉnh phồn hoa hơn gấp bội phần so với huyện Môn Tỉnh, thanh lâu cũng lớn hơn hẳn, vừa xa hoa vừa rộng lớn. Sắc trời vừa tối, đèn lồng ngoài cửa lớn đã được treo nên, người ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Một cô nương thanh bạch không thể vào nơi như vậy được. Bạch Tiểu Bích không có dũng khí bước vào, muốn nhờ người thông báo cho hắn nhưng lại không có cách nào mở miệng được, đang phiền muộn không biết làm sao thì cách đó không xa truyền tới một trận xôn xao xen lẫn thanh âm tức giận quen thuộc: “Lại là tiểu tử nhà ngươi, không nhận ra gia ta sao?”
Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang lảo đảo chạy tới nhưng bị những người bảo vệ ngăn lại, lảo đảo té xuống, định thần nhìn lại, hóa ra chính là vị Hà công tử ngày trước trêu chọc Hạ Khởi. Bạch Tiểu Bích phần nào đoán được nội tình, trong lòng không khỏi buồn cười.
Quả nhiên, một đạo thân ảnh quen thuộc rất nhanh đuổi tới, vóc người to lớn, gương mặt xinh đẹp quyến rũ hơn cả nữ nhân, người tới không phải ai khác mà chính là Hạ Khởi. Thì ra hai người vô tình gặp phải trên đường, vị Hà công tử kia bản tính không đổi, vì không thể xông vào Trịnh phủ đòi người mà ghi hận trong lòng, vừa thấy Hạ Khởi ở trên đường liền gọi một đám người tới muốn ỷ đông hiếp yếu, bất quá thì Hạ Khởi luyện võ từ nhỏ, một chút cũng không để đám người này vào mắt, bị vị Hà công tử này kích thích, một quyền dẹp thẳng đám người kia, càng nghĩ càng tức, định đuổi theo đánh Hà công tử, tiểu bộc sợ xảy ra chuyện không may, liều mạng ôm chân hắn khuyên can.
Bạch Tiểu Bích vội vàng chạy đến, nghi hoặc lên tiếng: “Hạ công tử?”
Tiểu bộc nhìn thấy nàng, gương mặt hiện rõ vui mừng: “Bạch cô nương tới đúng lúc lắm, mau khuyên nhủ gia nhà ta.”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, nửa thật nửa giả giúp hắn kéo Hạ Khởi lại: “Hạ công tử, cẩn thận đánh chết người.” Tuy nói vậy nhưng lúc cúi đầu nhìn mặt đất lại cố tình nháy nháy mắt.
Lần trước bị Hạ Khởi đánh đến nỗi phải nằm liệt trên giường ba ngày, tình hình hôm nay coi bộ sẽ không ổn. Hạ công tử đang lo sợ thì thấy cô hái bên cạnh nháy mắt với mình, hắn đương nhiên không phải kẻ đần, lập tức hiểu ý, vội vàng chạy vào thanh lâu, lớn tiếng hét lớn: “Ma ma mau ngăn hắn lại!”
Nếu hiện tại lấy danh nghĩa Trịnh lão gia ra, Hạ Khởi nhất định sẽ thôi náo loạn, nhưng Bạch Tiểu Bích lại cố tình không nhắc tới, thấp giọng khuyên can: “Hắn trốn vào đó rồi, Hạ công tử bỏ qua đi.”
Trước mặt nhiều người như vậy, Hạ Khởi đương nhiên sẽ không vì một cái thanh lâu nho nhỏ mà bỏ qua cho rồi, huống chi… nơi này đối với nam nhân mà nói tuyệt không xa lạ, đôi mắt đẹp nhất thới trợn tròn, cười lạnh nói: “Tên thối tha hèn nhát kia, cho dù hôm nay ngươi trốn trên giường nữ nhân thì gia cũng có cách lôi ngươi ra ngoài!” Nói rồi kéo Bạch Tiểu Bích cùng tiểu bộc ra, vuốt lại áo ngoài, hù