
bởi tay hắn cũng đáng thôi.
Duyệt Oánh trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi bèn cười gượng rồi nghĩ
bụng chuyện này cũng giống mấy tình tiết trong tiểu thuyết
thật, Duyệt Oánh đọc tiểu thuyết nhiều như vậy, thể nào cũng
tuôn một tràng cho mà xem. Thì ra, Mạc Thiệu Khiêm hận tôi cũng
có nguyên do, hắn giày vò tôi là bởi bố tôi tiết lộ cơ mật
của công ty cho đối thủ cạnh tranh, bán đứng bố hắn.
Từ lần đầu tiên gặp tôi, biết tôi là con gái của ai, có lẽ hắn đã muốn báo thù rồi.
Hắn hủy hoại đời tôi một cách dễ dàng, tôi nghĩ chắc bây giờ, hắn cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Tôi nằm viện để bác sĩ theo dõi tình hình thêm một ngày rồi xuất viện,
còn trẻ nên tôi phục hồi rất nhanh. Hai tuần sau, tôi về trường đi học,
suốt ngày nghe bài ca bất hủ của Duyệt Oánh khuyên tôi nên tĩnh dưỡng
hẳn một tháng, nhưng kệ, tôi chỉ sợ bỏ nhiều tiết học sẽ đuổi không kịp bài vở.
Trước mặt tôi, Triệu Cao Hưng lỡ miệng kể Mộ Chấn Phi
đã bay về Hồng Kông, hình như nhà anh có chuyện. Ban đầu, tôi chẳng mấy
bận tâm nhưng sau đó, tôi tình cờ lên mạng đọc được tin tức về một ngân hàng đầu tư vừa vỡ nợ. Trong tình hình kinh tế suy thoái như hiện nay,
ngân hàng vỡ nợ cũng chẳng phải chuyện động trời nhưng tôi biết Mạc
Thiệu Khiêm có kha khá cổ phần ở ngân hàng này.
Đại gia cũng có
lúc rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng cơ đấy. Tác động của Cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn lan rộng toàn cầu, cuộc sống đúng là có
phần chật vật hơn nhưng dân đen thì đâu chịu ảnh hưởng nhiều, nhất là
đám sinh viên cả ngày bận vắt chân lên cổ, không lên lớp thì cũng phải viết báo cáo thí nghiệm như tôi.
Thứ tư này, khoa tôi tổ chức
một buổi tọa đàm chuyên nghành tại hội trường khoa, do một chuyên gia
ngành Khoa học vật liệu chủ tọa. Cũng như bao sinh viên khác, tôi và
Duyệt Oánh háo hức tới nghe giảng, hôm đó cả khán phòng chật kín người.
Vị chuyên gia trong ngành Khoa học vật liệu ấy họ Tưởng, cô là hình tượng
phụ nữ điển hình của ngành Kỹ thuật, với trang phục gọn gàng đơn giản,
tuổi tầm ngoại ngũ tuần. Cô diễn giải các vấn đề chuyên ngành một cách
mạch lạc, dể hiểu, chi tiết, cặn kẽ, gây tác động lớn đến nhiều sinh
viên, chẳng mấy chốc, bầu không khí đã trở nên sôi nổi. Giáo sư Tưởng
từng công tác nhiều năm tại phòng nghiên cứu vật liệu tiên tiến của Đức, là người có bề dày kinh nghiệm trong ngành, phương pháp nghiên cứu tình huống của cô luôn mang tính thực tiễn cao, khiến tất cả sinh viên đều
tập trung lắng nghe, tôi cũng không ngoại lệ.
Đến giữa trưa, tọa đàm mới kết thúc, sở dĩ buổi nói chuyện kéo dài hơn so với dự kiến hai
mươi phút là bởi có quá nhiều người đặt câu hỏi. Sau tọa đàm, Tôi và
Duyệt Oánh vừa rời chỗ ngồi thì thầy giáo đứng giữa lối đi gọi đích
danh tên tôi:
- Đồng Tuyết, em nán lại đã.
Chằng biết
có chuyện gì, chắc lại bưng bê trà nước gì đó, nhiều lúc thầy cũng hay
đánh đồng đội lễ nghi với đội tạp vụ. Tôi bèn đưa cặp sách cho Duyệt
Oánh cầm về trước, còn mình nán lại.
Thì ra thầy bảo tôi ở lại là do giáo sư Tưởng đề nghị. Cô ấy nhìn tôi đầy áy náy:
- Hai cô cháu mình tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa cô ấy đến Lầu Minh Nguyệt, vốn là khách sạn
do trường rót vốn xây dựng, làm nơi chuyên đón tiếp lãnh đạo cấp cao và
các chuyên gia đa ngành. Hiển nhiên phòng ăn ở đó xịn hơn căn tin trường gấp n lần. Giáo sư Tưởng bao hẳn một phòng, phục vụ đem thực đơn vào,
cô ấy chỉ nhìn lướt qua rồi gọi đại vài món.
Tôi bưng cốc trà,
lòng thấp thỏm không hiểu sao vị giáo sư tiếng tăm lẫy lừng trong ngành, có thâm niên nghiên cứu ở Đức này lại tìm tôi.
Nếu được cô ấy
chọn làm nghiên cứu sinh thì còn gì bằng, khi đó tôi có thể sang Đức,
đến một nơi hoàn toàn mới lạ, chỉ cần xa được nơi này, tôi nguyện vứt bỏ mọi gánh nặng trong lòng, không bao giờ về nữa.
Khổ nỗi làm gì có chuyện tuyệt vời thế, nghĩ đến đó, tôi không nén được tiếng thở dài.
Giáo sư Tưởng để ý tôi nãy giờ, cô ấy hơi nhăn mặt khi thấy tôi thở dài:
- Thanh niên mà thở vắn than dài gì vậy?
Bất giác, tôi ngồi thẳng lưng, kính cẩn nghe cô ấy dạy bảo.
- Tình hình Thiệu Khiêm với Mộ Vịnh Phi gần đây có vẻ rất căng thẳng,
Thiệu Khiêm kiên quyết đòi ly hôn, cháu cũng biết cuộc hôn nhân của nó
không giống như người bình thường, nhất là quan hệ thông gia với nhà họ
Mộ, chủ yếu vẫn phải cân nhắc tới lợi ích kinh tế.
Tôi trố mắt nhìn giáo sư Tưởng, rốt cuộc cô ấy đang nói gì thế?
- Bản thân cô không thích Mộ Vịnh Phi, người phụ nữ này quen thói đa mưu
tính kế, hơn nữa, thủ đoạn cũng khó lường, trước kia, nếu không vì bất
đắc dĩ chắc Thiệu Nghiêm không lấy con bé đó.
Giáo sư Tưởng gỡ kính, đặt xuống, ánh mắt cô ấy trở nên dịu dàng hơn:
- Đối với một người mẹ, chẳng gì buồn lòng hơn việc con mình không được hạnh phúc.
Tôi nghĩ mình lú lẫn thật rồi, hoặc tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.
- Từ nhỏ, Thiệu Khiêm là một đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, cô và bố nó
không hợp nhau, hai