
hơi lộ ra cùng cần cổ thon dài xương quai xanh trắng noãn,hơn nữa sau lưng cô lộ một khoảng tuyết trắng,sắc mặt mọi người đều si mê.
Không biết vì sao,ông lão thậm chí không nhìn không rõ mặt cô lại sinh ra một loại biến thái tham muốn giữ lấy cô.
Mà Diệp Vị Ương tiếp tục biến mình thành một vũ nữ chân chính,tận tình lắc lư vòng eo,hoàn toàn không thấy ánh mắt mấy kẻ điên dưới đài,chỉ để ý bày ra thiên kiều bá mị,phong tình vạn chủng.
Nơi này là Dạ điếm hỗn loạn ăn chơi nhất thành A,ánh đèn ban đêm kiều diễm,nhạc đinh tai nhức óc âm thanh quanh quẩn xung quanh.
Một thân váy cực ngắn nóng bỏng Diệp Vị Ương rốt cuộc nhảy xong khúc nhạc không chút để ý dưới đài vẫn đang điên cuồng kêu gào.Đẩy cửa,cô chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng cao gầy yêu mị trong trẻo lạnh lùng,tảng lớn làn da tuyết trắng với hai chân thon dài cân xứng.Khiến bọn đàn ông nhớ thương muốn chết, cô chỉ cười lạnh kiên quyết lui ra phía sau sân khấu,đi vào phòng thay đồ riêng bắt đầu thay quần áo.
Ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh trắng nõn của mình,đai lưng váy được mở ra,váy nhảy ngắn đến không thể ngắn hơn nhẹ nhàng rơi trên đất,lộ ra đường cong xinh đẹp.Thân thể đủ để khiến bất kỳ đàn ông nào nhìn thấy huyết mạch bành trướng,hô hấp hỗn loạn! Đó là cơ thể hòa lẫn trẻ đẹp tinh khiết của thiếu nữ !
Đang lúc Diệp Vị Ương chuẩn bị cầm lên bộ quần áo trước đó của mình lên thì trong gian thay đồ vang lên nhiều giọng nam bỉ ổi:
“Ai ya,tôi vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô ta chạy đến chỗ này,tại sao thoáng cái không trông thấy bóng người rồi hả ?” Một người đàn ông mắt nhỏ lau nước miếng áo não nói.
“Chậc chậc!Chỉ là tôi đã bỏ ra số tiền lớn mới mua được quản lý nhân vên phía sau đài cho phép chúng ta vào? Ai ui,tôi chỉ vừa nghĩ tới dáng vẻ tiểu yêu nữ ở trên đài phong tình vạn chủng,trái tim tôi đã nhảy thình thịch! Làm sao bây giờ? Tôi hôm nay nhất định phải ăn được cô ta,bằng không tôi trở về sẽ ngủ không yên đấy! Vóc người cao ráo,ta muốn đến chết a!” Một người côn đồ khác vỗ ngực liên tục phụ họa nói.
“Nghe nói đại tỷ nơi này nói không được đụng vào con gái nơi này,chỉ phụ trách nhảy chứ không bồi ngủ,không bằng. . . . . . Chúng ta đừng trêu chọc người ta,đi tìm những cô gái khác đi?” Một người đàn ông sợ hãi nhưng rõ ràng cũng là đồ háo sắc khuyên nhủ.
“Mẹ nó! Muốn ăn thì đừng sợ cay! Bản thiếu gia thích thì phải có! Hôm nay không ăn được cô gái đó thì không được!”
“Không sai! Tôi cũng vậy muốn cô ấy đã lâu,hôm nay phải cho đã nghiện! Chúng ta nhiều người cho dù cô ta có chỗ dựa,chúng ta cũng không sợ đấu không lại?”
. . . . . .
Không ngừng truyền ra tiếng nghị luận,đám người kia bắt đầu lục soát phòng thay áo khác,bước chân của bọn hắn càng ngày càng gần. . . . . .
Diệp Vị Ương nhón chân,một tay bảo vệ ngực lõa lồ,một tay cầm quần áo của mình,lông mày thanh tú nhíu lại,tẩy đi son phấn đậm trên mặt,giờ phút này trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục xuất hiện lo lắng.
Tiểu Ngân sẽ núp ở chỗ tối bảo vệ an toàn của cô chứ?
Nhưng Diệp Vị Ương không biết,tiểu Ngân tạm thời bị người lão gia phái tới âm thầm đưa đi,giờ phút này không có ai tới cứu cô.
Edit : Dực
Beta :Tieumanulk
Tiểu Ngân tạm thời bị người của lão gia phái đi âm thầm trao đổi, giờ phúc này không có ai tới cứu Diệp Vị Ương.
Giữa lúc đám lưu manh định mở cửa phòng thay đồ chỗ Diệp Vị Ương thì chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa bị một cú đá từ bên ngoài bắn ngược vào trong! Có người vọt vào! Là một………cô gái!
Tên côn đồ bị cánh cửa đập phải choáng váng đầu óc chảy cả máu.
Mấy tên lưu manh khác còn tưởng là người tới cứu Diệp Vị Ương, lập tức sợ hãi nhìn về phía cửa ,Chậc chậc……….cô gái này thật nguy hiểm! Bọn lưu manh nhìn đến không chớp mắt!
Người tới chính là người nhận được điện thoại của Ảnh thiếu – Hàn Thiên Tuyết. Giờ này, toàn thân cô là trang phục màu đen, tóc dài buộc cao lên, khí chất lãnh diễm! Nhưng cũng…….vô cùng hấp dẫn!
“Ha ha, ôi ôi, vốn đang nói một mĩ nữ không đủ cho nhiều người chơi,hiện tại lại có thêm một người đẹp tới, tốt tốt, thật tốt! Mẹ nó tốt quá! Các anh em, thật có diễm phúc! Bọn bây lên cho tao!”
Hàn Thiên Tuyết nghe xong mấy lời này nở một nụ cười lạnh, mái tóc dài vung lên như roi quất lên mặt đối phương. sau đó không chút khách khí tung thêm một quyền thẳng mặt.
Một quyền này của cô là dùng hết sức, đánh cho đối phương sưng mặt sưng mũi đồng thời cũng khiến tay cô bị rách da chảy máu nhưng cô lại không hề để ý,dường như một chút cũng không cảm thấy đau.
Cô vừa nhanh nhẹn né tránh bọn háo sắc tấn công vừa trang thủ thời gian cho DIệp Vị Ương chạy trốn. Đây việc do Ảnh thiếu – bạn cô nhờ cô giúp, cô nghĩ cô phải hoàn thành việc này. Cho nên cô hướng về phía Diệp Vị Ương quát: Chạy.
“Diệp Vị Ương, cô đi nhanh một chút! Chạy ra khỏi nơi này! Tôi tin Ảnh thiếu sẽ tới nhanh thôi, cô đi tới nơi nào an toàn một chút chờ hắn, nơi này cứ giao cho tôi giải quyết.”
Cô đã từng là một cô gái yếu đuối như Diệp Vị Ương, thậm chí vẫn cho mình là trẻ mồ côi nhưng sau khi cha tìm lại được cô đưa cô tới nước Pháp,đem cô nuôi như động vật.