
ới thân thể.
Mà tình thế đột nhiên như thế là cô không ngờ tới, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu sẽ có cái phản ứng này.
"Buông tôi ra!" Cô nhỏ giọng hầm hừ, cô biết người đè ở trên người mình là
Hoắc Đông Lưu, bởi vì hơi thở ở trên người của anh ta cô làm thế nào
cũng không quên, điều này đã từng khốn nhiễu cô một thời gian.
"Viêm Nương, tại sao bạn ở chỗ này?" Hoắc Đông Lưu cho rằng mình nghe lầm,
nhưng anh biết mình rất tỉnh táo, mới vừa rồi cô ấy dùng lực đẩy mạnh vô cùng, mà người có thâm thù đại hận với anh như vậy ngọai trừ Viêm
Nương, thì không có ai khác.
"Hoắc Đông Lưu, lập tức buông tôi
ra!" Cô sắp bị anh ta đè đến không thở được rồi, mà vốn là tay dùng sức
đánh anh ta cũng bị anh ta đè lại.
Ghê tởm hơn chính là anh ta
lại là trần truồng ngủ, mà cô phát hiện thêm, phía dưới anh ta chỉ mặc
một cái quần cụt, tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô rất không tự
nhiên, khiến mặt cô hồng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cô thật là đáng chết, lại lớn mật đến mức đêm khuya xông vào túc xá nam
sinh." Hoắc Đông Lưu chẳng những không có giảm bớt sức nặng mà gia tăng ở trên người cô ấy, càng cố ý đem toàn thân đè lên cô ấy.
Viêm
Nương ở phía dưới anh ta tản ra một mùi thơm phái nữ, thân thể mềm mại
kia khiến anh gần như không nhịn được mà thăm dò cô ấy, mặc kệ nói rằng
anh là con trai, một người con trai trẻ tuổi chính trực, mà cô ấy lại
càng không biết nặng nhẹ mà chạy đến trên giường anh như thế, rốt cuộc
cô ấy có biết mình đang làm gì hay không?
"Nếu không phải là do
bạn, tôi mới sẽ không làm như vậy." Cô muốn mở miệng hít thở, nhưng
trong mũi cô đều là hơi thở nam tính của anh ta, tiếp xúc như vậy khiến
tim cô lọan.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu theo ánh trăng nhìn cô
ấy, trên gương mặt dịu dàng của cô ấy có tức giận nồng nặc, anh tin
tưởng tất cả điều này đều là hướng về phía anh mà đến.
"Tại sao bạn lại đề nghị cùng múa với tôi?"
"Chì vì chuyện này."
Cô nhóc này rốt cuộc có đầu óc hay không? Loại chuyện nhỏ này có thể đợi
đến ngày mai để bàn lại, mà cô ấy lại muốn lúc này, Hoắc Đông Lưu cảm
giác mình thật là thua cô ấy.
"Đương nhiên là chỉ vì chuyện này,
bạn cho rằng nửa đêm tôi không ngủ được đặc biệt chạy tới nhìn bạn?"
Viêm Nương bởi vì tức giận, cho nên nhất thời quên giãy giụa, "Tôi cũng
không phải là điên."
"Tôi còn tưởng rằng bạn nhớ tôi." Hoắc Đông
Lưu đùa giỡn và nói, nhưng mà trong lòng anh rất rõ ràng, cảm giác chân
thật của mình.
"Đó là vĩnh viễn không được, tôi mới sẽ không nhàm chán như vậy." Viêm Nương nói chắc chắn, bộ dáng cô tức giận, lại khiến người ta cảm nhận được cô hồn nhiên và đáng yêu.
Viêm Nương sau
khi nói xong, lại phát hiện mình có chút khó thở, vì thế cô lại bắt đầu
giãy giụa. "Hoắc Đông Lưu, bạn buông tôi ra trước đi."
"Nếu mà
tôi không làm thì sao?" Ôm cô ấy như vậy, đối với anh mà nói rất thoải
mái, hơi thở của cô ấy mê người như thế, một chút anh cũng không muốn
buông cô ấy ra.
"Bạn là tên tiểu nhân!"
Cô sớm nên biết,
bây giờ cô thật là không có biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào đôi mắt
đẹp duy nhất của mình mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hoắc Đông Lưu thấy cô ấy như vậy, không tự chủ được mà cúi đầu nhẹ nhàng in cái hôn lên trên mặt cô ấy.
Nụ hôn này khiến Viêm Nương nhất thời không phản ứng được, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu, đợi đến lúc cô phản ứng kịp thì mới vội
vàng đưa tay lau nụ hôn anh ta để lại ở trên má cô.
"Làm sao bạn có thể như vậy? Không nên đụng vào tôi!"
Ai nấy đều thấy được giờ phút này cô rất tức giận, đang lúc cô cảm thấy
mình đã lau đi nụ hôn trên má thì Hoắc Đông Lưu lại ấn xuống cái hôn ở
trên trán cô.
"Tại sao không thể?"
Anh thích đụng cô ấy,
càng thích hôn cô ấy hơn, anh không cảm thấy thưởng thức tư vị ngọt ngào như vậy là có lỗi, huống chi hôm nay là chính cô tìm tới anh, không thể trách anh, thật sự không thể trách anh.
"Không được! Buông tôi ra!"
Cô tức giận lần nữa và dùng sức lau cái trán, Hoắc Đông Lưu cũng không có ngăn cản hành động của cô, để tùy cô dùng sức lau.
"Em không nên tới, biết không?"
"Tôi. . . . . ."
Bây giờ dĩ nhiên cô cũng biết mình không nên không nghe lời Giang Tâm Nhi,
trực tiếp tìm tới Hoắc Đông Lưu như vậy, trước tiên cô nên nghĩ đối sách thật tốt rồi trở lại đối mặt với anh ta, bây giờ thì tốt rồi, chẳng
những bị chiếm tiện nghi trắng trợn, mà ngay cả vấn đề cần nói cũng còn
chưa nói được.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu cúi đầu nhìn về phía cô, thái độ dịu dàng, cùng với căng thẳng của cô hoàn toàn khác nhau.
"Hủy bỏ đề nghị của bạn."
Một chút cô cũng không muốn chạm mặt với anh ta, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện tối nay.
"Tại sao?" Anh muốn một lý do.
"Không có lý do gì, tôi chính là không muốn." Đây là loại tự do thân thể, anh
ta không thể miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn làm, chỉ đơn giản như
vậy.
"Vậy không được, bởi vì tôi đã quyết định làm như vậy rồi."
"Bạn ——"
Cô không tự chủ mà đề cao âm lượng, đánh thức Cao Vân ở giường kế bên.
"Đông Lưu, mày đang nói chuyện với ai thế?" Cao Vân quay đầu nhìn