
ít ra có thể đem công việc làm xong, để cho Bạch An Kỳ hài lòng, điều này cô sẽ cố gắng hết sức làm thật tốt.
Cho nên, trước lúc anh thức dậy, cô yên lặng không một tiếng động bắt đầu bận rộn làm việc, hy vọng có thể hoàn thành công việc thật tốt và tránh mặt Bạch An Kỳ.
Mấy ngày đầu tiên, cô đều ở thời điểm trước khi Bạch An Kỳ tỉnh lại dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ và sân phòng của anh, sàn nhà được lau trong suốt, hơn nữa còn đánh bóng tay vịn, tưới hoa, sau đó lau chùi sạch sẽ cửa sổ sát đất, lúc thiếu gia không ở trong phòng thì đem rèm cửa kéo lên cho nắng sớm tràn ngập trong phòng.
Đến ngày thứ bảy, đột nhiên Bạch An Kỳ lại dậy sớm, lúc cô đang lau chùi lan can, anh đi ra khỏi phòng.
Hà Lộ sửng sốt, qua một lúc mới nhớ mình phải giống những người khác chào hỏi thiếu gia, nhưng như thế nào không tự nhiên mở miệng được, động tác lau lan can cũng thay đổi chậm chạp như rùa bò.
Phải nói như thế nào là đối nhân xử thế, lúc ấy Hà Lộ mới mười bảy tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch không có quy tắc, hơn nữa Bạch An Kỳ là bạn học của cô, cô không bỏ được lòng tự ái, biết nên làm gì là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau lưng nhột nhột, chẳng lẽ Bạch An Kỳ đang nhìn cô? Anh đúng ra nên khinh thường cô, hay là sáng sớm nhìn thấy cô ở đây lau chùi lan can cảm thấy chướng mắt, cô thật muốn tìm một cái hố trốn đi.
Cho đến khi nghe phanh một tiếng, tiếp theo là tiếng nước chảy ào ào.
"Mẹ kiếp, ai đem thùng nước đặt ở trên đường ta đi?"
Hà Lộ cực kỳ hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện đại thiếu gia nhìn chằm chằm thùng nước bị đá ngã trên đất, mà ống quần của anh đã ướt thành một mảng.
Kỳ quái, cô rõ ràng đem thùng nước đặt bên cạnh tường, tại sao lại chạy đến giữa đường bị anh đụng ngã?
"Thật xin lỗi." Hà Lộ chỉ có thể thành tâm nhận lỗi, chẳng lẽ thùng nước của cô đột nhiên dài chân chạy ra làm thiếu gia đụng phải? Có lẽ là cô nhớ lộn, không cẩn thận đặt ở giữa đường đi.
Mặc dù, cô rất xác định mình không có đặt giữa đường. Khoé mắt Hà Lộ nhìn thấy cạnh tường rõ ràng còn có một vòng nước!
Được rồi, xem ra, thùng nước này, chân tự nhiên dài ra, chạy đến giữa đường để thiếu gia đụng phải. . . . . .
Sắc mặt Bạch An Kỳ âm trầm nhìn chằm chằm cô, kể từ ngày anh xông vào nhà cô tới nay, đây là lần đầu tiên Hà Lộ nhìn anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sắc mặt Bạch An Kỳ hơi khác so với lúc trước, như đã nói, bây giờ còn chưa tới sáu giờ, cái người vừa nằm xuống liền ngủ thẳng cẳng tới sáng như đại thiếu gia của cô, mới giờ này mà rời giường, sợ rằng không chỉ có hơi tức giận thôi đâu, có khi nào giận quá đánh cô luôn không? Điều này làm Hà Lộ không khỏi lo sợ.
"Là cô sao? Quần của tôi bị cô làm ướt, cô phải chịu trách nhiệm giặt giũ sạch sẽ, lại đây lấy cho tôi cái quần khác!"
Hà Lộ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bạch An Kỳ bởi vì giận quá mà trở nên ửng hồng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nói xin lỗi.
"Còn không mau vào?" Bạch An Kỳ đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng thúc giục.
Bạch An Kỳ muốn cô vào phòng anh? Nghĩ đến phải cùng anh ở chung một chỗ, làm Hà Lộ có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.
Bạch An Kỳ nghiêm chỉnh đứng trước cửa phòng thay quần áo, giọng điệu không kiên nhẫn nói, "Đều là tại cô, hôm nay tôi phải mặc cái quần này mới hợp với cái áo sơ mi này, lại bị cô làm ướt, những cái quần khác đều không hợp!"
"Thật xin lỗi." Nếu là trước kia, trong lòng Hà Lộ nhất định ói đầy bụng, nhưng hiện tại cô chỉ có áy náy.
Mặc dù đại thiếu gia yêu cái đẹp lại thích ăn mặc đến không ai nói nỗi, nhưng anh không bao giờ chậm trễ giúp đỡ người yếu đuối, bất bình dùm người khác, mặc kệ anh muốn nghĩ mình đẹp hơn hoa hậu của các loài hoa cũng được, vậy có làm sao? Thế giới này có được mấy người như anh, mong muốn khắp nơi đều là hoà bình và tốt đẹp.
"Đi lấy máy sấy và khăn lông, giúp tôi sấy khô, nhanh một chút." Đại thiếu gia đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nhấc cái chân có ống quần ướt đặt trên bàn, sau đó bày tư thế giống như đại vương gia, ngồi nghênh ngang trên ghế chờ cô.
Hình như anh muốn làm khó cô thì phải, nhưng Hà Lộ cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao ngay cả câu "cám ơn" cô còn chưa nói ra khỏi miệng, còn dám ý kiến gì nhiều!
Sợ máy sấy quá nóng, Hà Lộ cầm khăn lông lau ống quần ướt, sau đó chuyển máy sấy sang chế độ sấy lạnh đem ống quần ướt sấy khô. Thật ra thì nếu cởi quần ra, dùng máy sưởi hay quạt gió sẽ nhanh hơn, nhưng lúc đó Hà Lộ chưa có kinh nghiệm làm việc nhà, làm sao biết những thứ đó, nhà cô cũng không giàu có, đi tới nhà họ Bạch cũng chỉ có mấy ngày, hơn nữa vẫn luôn phụ trách công việc bên ngoài.
Cô sợ Bạch An Kỳ không nhẫn nại được, nên rất khẩn trương, nhưng ngoài ý muốn là đại thiếu gia không có nói gì, cũng không có gây động tác khó khăn nào, an tĩnh đến nỗi Hà Lộ tưởng anh đã ngủ, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể cẩn thận làm xong công việc.
Hà Lộ tốn nửa tiếng mới sấy khô ống quần.
"Như vậy đã được chưa?" Cô ngẩng đầu lên,