
m lấy hắn, khóc lên không giải thích được.
“Làm sao vậy?”
Trong tiếng khóc, một tiếng nói dịu dàng lại từ tính vang lên trên
đỉnh đầu cô, tiếp theo anh họ nhỏ quay người lại, lúc này Lục Hân Á
không còn kiêng nể gì nhào vào lòng hắn khóc lớn.
“…… Ô…… Tiểu biểu ca……” Thân thể mềm mại nhào vào trong lòng hắn, khóc đầu cũng không chịu ngẩng.
“Xuỵt, đừng khóc.” Giọng nói anh họ nhỏ thân thiết ôn hòa, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô. “Nói cho tôi biết ai làm em thương tâm?”
“Tiểu biểu ca…… Em mệt mỏi quá…… Em không muốn về nhà.” Cô khóc đến thở không ra hơi, thật lâu mới nức nở đứt quãng mở miệng được.
“Làm sao vậy? Cãi nhau sao? Hay là thi không tốt bị mắng?” Tiếng nói kia vẫn ấm áp như gió.
“Mới không phải.” Sắp một năm không gặp anh họ nhỏ,
hình như hắn cao hơn rồi. Lục Hân Á cảm thấy bản thân ở trước mặt anh họ nhỏ càng thấp đi một ít. “Là…… là bạn trai mới của mẹ em.”
“Bạn trai mới của mẹ em?” Giọng nói kia tựa hồ có chút nghiền ngẫm tạm dừng vài giây. “Ông ta đối xử không tốt với em sao?”
“Ông ta lại động tay động chân với em! Tại sao mỗi lần đều như vậy……” Lục Hân Á thương tâm nói xong, một mặt cảm thấy thân thể anh họ nhỏ đang trấn an cô đột nhiên cứng lại.
“Ồ?” Trong bóng đêm, tiếng nói nhu hòa kia thay đổi ngữ khí, giọng điệu hơi hơi đề cao, là tín hiệu nguy hiểm.
Lục Hân Á không để ý, nhớ tới tên đàn ông ghe tởm kia động một chút
liền sờ tay nắm vai cô, còn có ánh mắt dâm uế trần trụi, trong lòng liền chua xót, “Vì sao mẹ không thể tìm một người đàn ông tốt chứ……
Em mệt mỏi quá…… Thật sự mệt mỏi quá, em không muốn mỗi tối đi ngủ đều
kinh hãi đáng sợ như vậy…… Tiểu biểu ca…… Khi nào em mới có thể chạy
đi?”
Anh họ nhỏ không cho cô đáp án, chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu cô.
Phát tiết xong cảm xúc, nước mắt chậm rãi ngừng, cô rời khỏi lòng anh họ nhỏ, lau nước mắt, còn có chút nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi tiểu biểu ca…… Em nhịn không được…… Nhưng mà anh biết sau khi
khóc xong em sẽ có sức tiếp tục cố gắng…… Em sẽ không buông tay……”
Trong lúc cô cảm thấy mình khóc nhiều quá rồi, ánh mắt phát đau, ngọn đèn đột nhiên sáng.
“Hân Á?” Một giọng nói càng giống trong trí nhớ phát ra từ phía sau cô. “Sao em lại đến đây?”
“Há?” Lục Hân Á quay đầu, trong đôi mắt đẫm lệ nhận ra anh họ nhỏ đứng bên cạnh cửa.
Anh họ nhỏ ở đằng kia…… Vậy người cô vừa ôm là ai?
Cô hoảng sợ, vội vàng lùi lại, đưa tay lên tùy tiện lau nước mắt, mở to hai mắt nhìn quỷ xui xẻo vừa bị cô ôm khóc kể lể.
Dưới ánh đèn nhu hòa trong thư phòng, Lục Hân Á thế này mới thấy rõ người xa lạ trước mắt.
Người con trai trước mắt cao lớn hơn anh họ nhỏ, tuổi xem ra không
khác lắm, chắc là bạn học của anh họ nhỏ, nhưng trên người người con
trai này có một khí chất bình tĩnh ổn trọng mà sinh viên bình thường
khác không có.
“A…… Thực xin lỗi, tôi…… Tôi……” Cô rất muốn giải
thích, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể bất lực nhìn về anh họ
nhỏ, lại nhìn nhìn khóe miệng mang theo ý cười của người xa lạ.
Trời ạ! Cô thật sự ngu ngốc không tả nổi.
Lục Hân Á không giải quyết được quẫn cảnh trước mắt, đành phải bất chấp tất cả, ném ra câu “Rất xin lỗi” rồi giống như chạy nạn chạy ra khỏi phòng.
“Hân Á?” Nhìn cô em họ chạy đi nhanh như chớp, có lẽ có đuổi theo cũng không kịp, Ngụy Thanh Nguyên gọi theo một câu cũng
liền thôi, quay đầu hoang mang nhìn bạn tốt, “Thực Ân, em họ tôi sao vậy?”
“Không có gì, cô ấy nhận nhầm người.” Phó Thực Ân
mỉm cười, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên chút vi diệu cùng phức
tạp, rồi lập tức khôi phục vẻ thong dong tự nhiên.
“Nhận nhầm tôi với cậu?” Ngụy Thanh Nguyên dáng người gầy ốm, sắc mặt tái nhợt hơn so với người bình thường hồ nghi hỏi.
Phó Thực Ân tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, nhưng cũng
là thanh niên làm việc nghỉ ngơi bình thường, mỗi sáng sớm cậu ta đều cố định bơi lội, buổi chiều còn chạy bộ rèn thể lực, chính là để tăng
cường khí lực ứng phó với các loại thách thức.
Mà cô em họ ngây ngốc kia của hắn, lại đem cái loại mèo bệnh yếu ớt cần rèn luyện tăng cường khí lực là hắn nhận nhầm người?
Hắn đến tột cùng là nên vì mình có được loại ngoại hình ảo đó mà vui
mừng, hay nên vì khả năng phán đoán của cô em họ mà lo lắng?
“Có thể nhận nhầm quả thật không dễ dàng.” Phó Thực Ân hơi cong khóe miệng, nhận lấy đồ uống trên tay Ngụy Thanh Nguyên, giống như lơ đãng nhắc tới, “Đến nhà cậu nhiều như vậy, sao không biết cậu có một cô em họ như vậy nhỉ?”
“Nhà con bé có chút đặc thù, là gia đình mô côi cha, mẹ Hân Á là em gái cha tôi. Năm đó sau khi cha Hân Á mất tin tức, mẹ con bé bắt
đầu quá…… À, cuộc sống không quá giống nhau. Cũng bởi vì cách sống đặc
thù của họ, hai nhà bọn tôi rất ít lui tới.” Ngụy Thanh Nguyên đắn đo dùng từ, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng – gia đình đó là thân thích không được hoan nghênh.
“Nhưng Hân Á……” Phó Thực Ân thong thả nhẹ gọi tên này. “Em họ cậu hình như rất ỷ lại cậu?”
“Đúng vậy, thế giới người lớn là một chuyện, tôi và Hân Á tuy rằng một năm gặp không tới vài lần, nhưng vẫn liên tục liên hệ qua
email, msn.” Ngụy Thanh Nguyên thở dài, “Con bé