Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiếu Nữ Dệt Mộng

Thiếu Nữ Dệt Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322551

Bình chọn: 8.00/10/255 lượt.

ứt ra.

"Tách"! Trong phòng bừng sáng. Câu đầu tiên

anh hỏi, "Sao em lại ở đây?" Khi anh cực khổ đi khắp nơi tìm cô, không

nghĩ tới cô lại ở đây.

Phương Vũ Tĩnh ngẩn người, để cây xuống.

Vốn tưởng rằng có người xấu xông vào, nhưng chuông báo không vang, cô

lại không dám lơ là, nên đi tìm một cây gậy làm vũ khí phòng thân.

"Em cũng biết anh đi tìm em khắp nơi?" Anh đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, mấy ngày nay một mình cô cô đơn lẻ loi trong căn nhà rộng lớn

này nhất định rất sợ, nếu người tới không phải là anh, mà là bọn trộm

cắp —— đáng chết! Anh không dám nghĩ tiếp, "Tại sao em không thể quý

trọng bản thân mình, có chuyện gì lại không thể nói với anh, nhất định

một thân một mình rời đi?"

"Chuyện của em không cần anh quan

tâm!" Cô quay lưng lại, không muốn nhìn ánh mắt dịu dàng quan tâm, ôn

nhu như nước của anh, sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào vào trong ngực

anh.

"Vậy sao em lại vào nhà được?" Lúc này anh mới nhớ tới lúc trước có đưa cho cô chìa khóa, khó trách cô có thể tự do đi vào.

Bình thường không có chìa khóa sẽ nhầm chuông báo động gắn với hệ thống giám sát là công tắc điện, đây cũng là lý do tại sao anh có thể để không

ngôi nhà mà không cần ai trông coi.

Nhìn bộ dáng cô như cậy mạnh, anh không nhịn được mà thở dài, "Em có biết anh rất lo lắng cho em."

"Chứ không phải lo lắng không có ai làm bia đỡ đạn hôn nhân cho anh sao?"

Phương Vũ Tĩnh xoay người, lạnh lùng cười. Từ dì U, Chiêu Nghi, thím

Trương và một vài người giúp việc trong nhà, cô cũng biết được ít nhiều vì sao anh lại cần gấp một người vợ.

"Em hiểu lầm rồi, đúng là

lúc đầu anh nghĩ như vậy, nhưng sau khi ở cùng em, anh đã thay đổi, em

là Kinh Hỉ của anh, cả cuộc đời này." Anh tiến lên phía trước, thâm tình chân thành nhìn cô.

"Em không phải Kinh Hỉ, cái gì cũng không

phải!" Cô khổ sở cười cười, lủi thủi quay ngược lại, nhưng ghế sa lon

đã ngăn đường lui của cô, "Anh buông tha em đi!" Nhất định khi yêu anh

sẽ không có đường quay đầu, cô không thể bị hãm xuống được.

"Anh

không buông, mặc kệ em là Kinh Hỉ, hay Phương Vũ Tĩnh, đời này anh sẽ

không buông tay." Anh sải bước tới gần cô, cầm chặt cổ tay cô, không để

cho cô có cơ hội trốn tránh.

Cô giãy giụa, "Chết tiệt, em đã có vị hôn phu." Cô hi vọng câu nói này có thể làm cho anh thanh tỉnh.

"Em nói cái tên Lưu Tân sao? Hắn căn bản không xứng với em."

"Vậy sao? Gả cho hắn còn tốt hơn so với anh." Phương Vũ Tĩnh hất cằm lên,

trong mắt chứa đầy đau thương cùng tuyệt vọng, ít nhất cô sẽ không yêu

khổ sở như vậy.

"Em gạt người, cho tới bây giờ em cũng không yêu

Lưu Tân" Vừa nghe đến địa vị bản thân mình trong cảm nhận của cô không

bằng cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, anh không nhịn được mà ghen.

"Vậy thì sao? Ít nhất đó là một hôn nhân tốt." Cô cười thê lương, chẳng lẽ

cô không thể lựa chọn số phận của mình? Đầu tiên là cha, sau là người

đàn ông cô yêu.

Điều cô muốn không nhiều lắm, chỉ là một phần tình yêu hoàn chỉnh, cho dù là bố thí hèn mọn cũng tốt. Nhưng sao lại khó đến thế.

Ai! Anh nên giữ cô như thế nào mới phải?

Bề ngoài nhìn cô như yếu đuối mềm mại, cá tính Văn Tĩnh bình thản nhưng

lại ẩn núp ngoan cố, nghị lực, nhất là đối với việc cô luôn giữ vững

nguyên tắc, giống như sự kiện xỏ lỗ tai, nhưng mà, cuối cùng cũng không

đành lòng làm tổn hại đến người khác, có lẽ đây chính là lí do tại sao

cô lại đồng ý gả cho tên đầu heo Lưu Tân kia!

Vì hồi phục trí nhớ mà cô tránh né anh, lại không muốn về nhà, không thể làm gì khác hơn là

đến nhà anh, may mắn hôm nay anh lại muốn về nhà một chuyến, nếu không

chỉ sợ tìm cô còn khó hơn lên trời.

Nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ

hồng hào sáng rỡ, nghĩ đến mấy ngày nay cũng ăn không ngon ngủ không

ngon, điều này làm tim anh không khỏi đau đớn.

Anh thở hắt ra,

"Anh mặc kệ em suy nghĩ gì, nhưng, tối hôm nay anh không còn hơi sức

cùng em cãi cọ, đi! Đi lên lầu." Anh kéo cô lên lầu hai.

Cô một mặt giãy giụa một mặt gọi, "Anh muốn làm gì? Nếu không buông em ra, em sẽ la lên."

"Kêu đi! Nơi này chỉ có một mình anh." Anh không để ý tới lời đe doạ của cô, mang cô lên lầu hai, sau đó đẩy cô trên chiếc giường lớn màu xanh dương giống như ném một cái bọc quần áo, sau đó xoay người khóa cửa lại.

"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Thấy anh khóa trái cửa phòng, cô sợ hãi, khẩn trương.

"Yên tâm, đối với phụ nữ gầy ốm không có thịt, anh không hứng thú." Nhìn cô

thấp thỏm hoảng sợ, anh cười một tiếng. Có lẽ cô quên đây là nhà của ai

rồi, tu hú chiếm tổ chim khách không nói, còn coi anh như hạ lưu sắc

lang. Cứ coi như anh cần phụ nữ, thì chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ biết bao người nguyện ý được anh ôm ấp yêu thương, lấy thân báo đáp, anh sẽ

không cường bạo phụ nữ. Xoay người, anh từ trong tủ lấy ra quần áo, đi

vào phòng tắm, đến cửa, không quên quay đầu lại cảnh cáo.

"Đừng

có ý nghĩ muốn trốn chạy, coi như em chạy đến chân trời góc biển, anh

cũng sẽ bắt em trở lại." Sau đó đi vào phòng tắm. Có lẽ là tìm được cô,

nên căng thẳng trong lòng cũng không còn, anh cảm thấy tâm tình vui vẻ,

không nhịn đ