
líu lưỡi, mà mặt sau có để lại số điện thoại, chữ viết rất ẩu, có lẽ là vội vàng lưu lại.
"Mary." Lâm Nghi Trăn nhớ kỹ tên này.
Bạch Y thiên sứ lại lần nữa nhắc nhở cô, "Tiểu thư, mời cô nhanh thông báo cho người nhà của bệnh nhân tới ký tên, 20' nữa lập tức làm giải phẩu." Sau đó Bạch Y thiên sứ nhanh chóng rời đi.
Lâm Nghi Trăn căn bản không kịp lên tiếng. Cô đành phải gọi cho số điện thoại kia.
"Alo, xin hỏi Mary tiểu thư có ở đây không?"
"Cô chờ một chút. Mary, có một cô gái tìm cô."
"Người nào vậy? Tôi còn phải tập luyện nữa!" Mary mặc dù tức giận, nhưng vẫn nghe máy, "Alo, cô là ai?"
"Xin hỏi cô là Mary tiểu thư sao?"
"Nói nhảm, không phải tôi chẳng lẽ là ai."
"Thật xin lỗi, tôi họ Lâm, tôi là. . . . . ." Lâm Nghi Trăn nghe vậy không khỏi mắng thầm trong lòng, thật không khách khí!
"Tôi không cần biết cô họ gì. Có chuyện gì?"
"Không biết cô và người tên Vũ Chiêu Duy có quen biết chứ?" Cô thật bội phục mình có thể ôn hòa nói chuyện cùng cô ta.
"Vũ Chiêu Duy? Là anh ấy bảo cô gọi điện thoại cho tôi?" ,
Thanh âm ngạo mạn vô lễ của Mary đã thay đổi 180°, làm cả người Lâm Nghi Trăn nổi cả da gà, suýt chút nữa đem bữa ăn sáng phun ra.
"Không phải! Là anh ta xảy ra một chút việc, cô mau đến bệnh viện đi."
"Vậy có sao không? Bị thương có nặng không?"
"Tôi cũng không biết tình trạng của anh ta như thế nào, nhưng mà bác sĩ nói muốn làm giải phẩu, cần phải nhanh chóng thông báo cho người nhà, xin hỏi cô cùng anh ta là quan hệ như thế nào?"
"Anh ấy từng nói với tôi là muốn tôi là vị hôn thê. . . . . ." Mary không xấu hổ mà nói .
Mà Lâm Nghi Trăn chỉ nghe được ba chữ cuối cùng, "Cô là vị hôn thê của anh ta. Vậy thì dễ rồi, nhờ cô mau thông báo người nhà anh ta đến bệnh viện, địa chỉ là . . . . . Phải nhanh một chút đấy."
Cúp điện thoại, Lâm Nghi Trăn mới đột nhiên phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ: cô để quên xe của Chu Đình ở ven đường. Thảm!
Cô luống cuống chạy ra bệnh viện, đang định đi xe buýt thì chợt nghĩ đến có xe của tên kia ở đây, không cần uổng phí, huống chi cô là của ân nhân cứu mạng của anh ta, cũng không sao cả.
Vì vậy, cô lập tức chạy về phía chiếc xe hào hoa kia, lúc này cô lại phát hiện vừa rồi mình quên rút chìa khóa, may mắn không bị trộm, nếu không coi như làm trâu làm ngựa cũng đền không nổi.
Ô. . . . . . Không. . . . . . Không! Xe của Chu Đình bị kéo đi rồi.
Lâm Nghi Trăn suy sụp tinh thần trở lại bệnh viện. Đều do chủ nhân của chiếc xe này không tốt, không có việc gì đụng cô làm chi? Đã vậy trên người còn không có nữa xu. Càng nghĩ càng ấm ức, cô hung hăng đá chiếc xe cho hả giận.
Toàn bộ tổn thất cô tuyệt đối sẽ tìm người gây họa bồi thường, mặc dù dáng dấp anh ta khá tốt, có thể đi chiếc xe xa hoa như vậy, nhưng thưởng thức là thưởng thức, tiền vẫn phải hoàn tiền.
Trở lại bệnh viện, cô đi về phía Bạch y thiên sứ, mới biết anh ta đã vào phòng giải phẩu, nhưng không thấy người nhà đâu. Hỏi thăm lại lần nữa mới biết thì ra là người nhà anh ta ra lệnh phẫu thuật trước, còn do viện trưởng tự mình thực hiện. Cô thầm nghĩ, có thể thấy được người đụng cô thân phận thật không tầm thường, như vậy có thể lấy phí cứu mạng nhiều một chút, đền bù tinh thần cùng tổn thất tiền tài của cô.
Hắc! Cho nên cô quyết định chờ người nhà anh ta đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng nề. . . . . .
"Tiểu thư." Người nào đó lay nhẹ cô thức dậy. Cô tỉnh lại, thấy trước mắt là Bạch Y thiên sứ.
"Đây là nơi nào?" Cô nhớ hôm nay muốn đi phỏng vấn công việc. . . . . . Công việc! Mặt cô nhất thời biến sắc, "Hỏng bét! Hiện tại là mấy giờ rồi?"
"Đã hai giờ rưỡi rồi, giải phẫu đã kết thúc, vô cùng thành công. Bạn của cô đã được đưa đến phòng bệnh số bảy, cô có thể đi thăm." Bạch Y thiên sứ chưa phát hiện ra khác thường, vẫn như cũ tươi cười rạng rỡ."Tôi đương nhiên sẽ đi thăm anh ta!" Lâm Nghi Trăn cười mị mị, cắn hai hàm răng ken két. Cô và anh ta còn chưa tính sổ mà! Ô. . . . . . Cô không có công việc, đây tất cả đều do anh ta gây ra.
Sau khi nói lời cảm ơn với Bạch Y thiên sứ, cô đi thang máy lên lầu ba, tới phòng số bảy. Đúng lúc một y tá ra ngoài, nhìn cô im lạng gật đầu.
Lâm Nghi Trăn cũng gật đầu lại, nhỏ giọng nói, "Anh ta khỏe không?"
"Tình huống không tệ, chỉ là phải đợi hết thuốc mê, bệnh nhân mới hồi tỉnh, trong khoảng thời gian này làm phiền cô chú ý một chút. Có gì thì nhấn chuông ở đầu giường, nếu anh ta có tỉnh cũng phải báo cho chúng tôi biết." Cô y tá nhẹ nhàng nói.
"Nhưng. . . . . ." Bốn giờ cô còn có giờ lên lớp.
"Tất cả phải nhờ cô rồi." Cô y tá nở nụ cười thân thiện làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, "Bây giờ cô có thể vào thăm." Cô thay Lâm Nghi Trăn đẩy cửa phòng ra.
Lâm Nghi Trăn miễn cưỡng gật đầu, đi vào phòng bệnh. Thật là! Rõ ràng người bị đụng là cô, mà người gây ra họa lại nằm ở trên giường, người vô tội bị hại là cô lại phải chăm sóc, sớm biết thế cô sẽ không nhiều chuyện như vậy, để cảnh sát xử lý là được rồi. Hôm nay tiền không có, công việc cũng bị lỡ, tất cả đều do anh ta làm hại, nhất định phải tìm anh ta